Bàn Tử lắc đầu nói: "Cậu cho rằng nó thật sự dễ như vậy hả? Ông nội của cậu đã dập tắt nó, bấc đèn nằm ở chỗ nào thì chỉ có ông lão ấy biết, tôi chỉ có thể tạm thời thắp sáng nó thôi, chứ mà thật sự thắp lên hoàn toàn, thì tôi không làm được."
Trần Đông Phương có thể cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, ông ấy nói: "Tuy bây giờ nói mấy lời này giống như mấy lời dư thừa, nhưng xe chạy đến núi ắt sẽ có đường, trời không tuyệt đường sống của con người, tôi luôn cảm thấy, hình như Đạo Ngọc Hoàng, tộc Hiên Viên, thậm chí là còn có rất nhiều người lợi hại khác, có lẽ họ chưa chắc đứng ra giúp Diệp Tử, nhưng tuyệt đối không thể nào nhìn Diệp Tử chết được. Nếu mà thật sự để Diệp Tử chết, thì Diệp Tử không thể nào sống được đến giờ."
Câu nói của Trần Đông Phương đương nhiên là cũng có lý ở một mức độ nào đó, nhưng mà vẫn là câu nói đó, nếu như là người muốn ra tay thì sớm đã xuất hiện rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.
"Mọi người cũng đừng có bàn tới bàn lui nữa, Bàn gia tôi nói thật với mọi người vậy, trước khi đi thì chưởng giáo sư bá có nói với tôi, không phải là Đạo Ngọc Hoàng không ra tay, mà là Đạo Ngọc Hoàng hiện nay chưa chắc có thể cản được Quỷ Thợ May, thiên hạ ngày nay, có thể đối phó được với Quỷ Thợ May chỉ có ba người, chủ nhân Cửu U được tính là một, tộc trưởng Tộc Hiên Viên là một, còn một người nữa đó là Lão Lục lưng gù có thể trở thành Bá Vương Đao. Tên Quỷ Thợ May đó hắn nói cũng không sai, tuy bây giờ hắn không được mạnh như mới đầu, nhưng tu sĩ đến từ trên trời tuyệt đối không phải là thứ mà con người chúng ta có thể bì được. Ngoại trừ ba người này ra, những người khác, ví dụ như mấy người chúng ta đây căn bản không lọt vào mắt. Chủ nhân Cửu U không hề tỏ rõ ý định là muốn ra tay, thái độ của tộc Hiên Viên đối với chuyện này là lập lờ hai mặt, đừng quên, ban đầu chính họ cũng muốn giết chết Diệp Tử, không giết chết thì chắc chắn cũng sẽ không quan tâm, hoàn toàn có ý định để cho Diệp Tử sống chết có số, còn về Lão Lục, nếu như lão Lục quay trở lại từ núi Côn Luân, có thể vượt qua được nút thắt mà cả đời này không vượt qua được, trở thành một thân Bá Vương Đao Ý, ngoài ra còn phải có sức chiến đấu, nếu không thì có đến cũng chẳng làm gì được." Bàn Tử nói.
"Vậy anh nói xem phải làm sao đây? Cũng đâu thể cứ để mọi chuyện như thế này được?" Trần Đông Phương nói.
"Nghe theo số mệnh, làm hết sức mình thôi." Bàn Tử thở dài rồi nói.
Lúc chúng tôi đang thảo luận sôi nổi rôm rả, điện thoại của Bàn Tử đột nhiên reo lên, anh ấy lấy điện thoại ra nhìn thử, biểu cảm trên mặt anh ấy đột nhiên trở nên vô cùng kì lạ, có thể khiến cho Bàn Tử lộ ra biểu cảm như vậy, không cần nói thì tôi cũng biết đó là ai, tôi liền nói: "Muốn nghe thì anh cứ nghe đi thôi, còn vờ vịt gì nữa không biết."
Bàn Tử do dự một lúc, nhưng vẫn nghe điện thoại, nhưng anh ấy vừa mới bắt máy thì đầu dây bên kia cúp máy, kết quả ở ngoài cửa liền vang lên giọng nói của Tiểu Thất: "Được lắm, nhận điện thoại của em mà cũng phải do dự cả nửa ngày có phải không, vậy thì anh đừng có nghe máy nữa, sau này vĩnh viễn cũng đừng nghe máy nữa."
Chúng tôi ngay lập tức quay đầu lại, tôi nhìn thấy Tiểu Thất đứng ở chỗ cửa đang mỉm cười, con bé cười vô cùng tươi, nhưng trong mắt nó không có chúng tôi, mà chỉ có một mình Bàn Tử.
Bàn Tử đứng dậy, gãi đầu rồi nói: "Anh là không muốn để em nhảy vào nước sôi lửa bỏng thôi."
"Anh cho rằng bổn cô nương là người không có nghĩa khí như vậy sao? Mấy ngày trước không tới, là do em biết em mà đến cũng chỉ vướng chân, chuyện lớn cũng không giúp ích được gì, giờ chẳng phải là em đem phao cứu sinh đến đây rồi sao? Mọi người xem xem đây là ai?" Tiểu Thất nghiêng người qua, ở phía sau cổng có một người vừa sờ lên mũi vừa bước ra.
Tôi ngay lập tức vui mừng khôn xiết, tôi kêu lên đến lạc cả giọng: "Anh hai."
Người này, chính là anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi, một người đàn ông trước giờ luôn mang lại cảm giác an toàn cho tôi, cho dù bây giờ tôi cũng biết, anh ấy có quay lại thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Quỷ Thợ May, nhưng mà anh ấy quay về, vẫn khiến tâm trạng của tôi ổn định lại, không còn bất an hỗn loạn.
Anh ấy gật đầu với tôi, sau đó thì bước tới. Thật ra mới không gặp nhau không phải là lâu lắm, mà anh trai tôi càng ngày càng ốm, da dẻ cũng trở nên rám đen hơn, xem ra đã được lão Lục lưng gù huấn luyện không ít.
Anh ấy vỗ lên vai tôi rồi nói: "Không sao rồi, anh hai về rồi đây."
Tôi gật đầu lia lịa, mắt có hơi cay cay, mà lúc này, Trần Đông Phương nhìn anh trai tôi rồi hỏi: "Lão Lục đâu?"
"Ông ấy nói ông ấy muốn ra ngoài đi dạo chút." Anh trai tôi nói.
Trần Đông Phương vừa nghe thấy vậy, thì lập tức dẫn theo Lý Thanh cùng nhau đi ra cửa. Đối với lão Lục lưng gù thiên hạ đệ nhất võ phu trong truyền thuyết, ông ngoại ruột của tôi, tôi chỉ luôn nghe thấy tên chứ chưa được gặp tận mặt, cho nên sau khi Trần Đông Phương đi ra, tôi cũng vô cùng tò mò muốn đi xem thử dung mạo thật sự của Lão Lục lưng gù, liệu có phải là lưng tôm thật không, liệu ông ấy có thật là thuận tay trái, tay trái cầm đao thật không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận