Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 277: Bỏ Không Được Mà Nói Lý Cũng Không Xong (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Tôi vừa dứt lời, bà ta liền đứng dậy khỏi ghế, bà ta vừa đứng lên bầu không khí liền trở nên căng thẳng. Những người đi theo bà, vây quanh tôi. Bàn Tử đứng bên kia khó xử, còn anh trai lại lặng lẽ tiến lên một bước, đứng trước tôi và Hàn Tuyết.
"Lui hết đi. Cho dù nó có nói những lời khó nghe đi chăng nữa, nó vẫn là cháu trai của ta. Bỏ đi, xem ra nó không muốn gặp bà già đây. Cô cũng nên đứng lên đi, nếu còn quỳ nữa, hai đứa con của cô sẽ liều mạng với tôi đó, đi, đi thắp nén nhang cho Lão Diệp, mẹ con chúng ta ôn lại chuyện xưa." Đúng lúc tôi tưởng chiến tranh sắp nổ ra thì bà lão lại nói thế này.
Bà bế con mèo vào phòng chính, mẹ tôi đi theo. Khi cả hai bước vào phòng, bà lão khóa cửa lại, coi như là nhốt chúng tôi bên ngoài.
Có thể nói, toàn thân bà lão này toát ra một khí chất nữ tính, khi bà rời đi như vậy, không những chúng tôi cảm thấy thoải mái, tôi thấy nha đầu tinh nghịch cổ quái cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười rạng rỡ với tôi. Sau đó vươn bàn tay trong suốt như pha lê về phía Hàn Tuyết nói: "Bảo vệ chị như vậy, chắc chắn đây là chị dâu rồi. Chị dâu đừng ghen nha, chị cũng thấy đấy, em là em họ của anh ấy. Bây giờ khác xưa rồi, không được kết hôn với anh em họ. Hơn nữa, luật pháp không cho phép kết hôn cận huyết thống ba đời."
Cô gái này mở miệng nói chuyện giống như thiểu năng vậy, giải thích kiểu này là đạo lý gì? Nhưng Hàn Tuyết cũng đưa tay ra bắt tay với cô ta. Ai biết cô gái này lập tức nắm lấy tay Hàn Tuyết nói: "Chị dâu, chị trắng quá, chị thường dùng mỹ phẩm gì?"
Cô gái này tuy ăn nói thẳng thắn nhưng hai tiếng gọi của chị dâu quả thực không sai, tôi cũng không để ý đến nó, nên vẫy tay với Bàn Tử, Bàn Tử đi đến, tôi thấp giọng hỏi anh ta:"Bàn Gia, dụ gì đây? Bà lão này là sao"
"Hỏi tôi, tôi còn đang muốn hỏi cậu, bà lão này ở Thiên Tân được gọi là Lão Phật Gia, Bàn Gia tôi không biết bà ta làm nghề gì, dù sao bà ta rất thần bí, nghe nói ông già nhà bà ta rất ít khi ra ngoài, hồi trước là một ông già thời nhà Thanh từng sống trong Tử Cấm Thành, chuyện gì đang xảy ra? Làm thế nào mà bà lão này trở thành bà ngoại của cậu vậy? Bàn Tử cũng không biết gì.
"Làm sao tôi biết được chuyện gì đang xảy ra? Bàn Gia, anh từng đắc tội với bà ta sao?"
Mặt Bàn Tử hơi đỏ lên, nói: "Cũng không phải là đắc tội. Chỉ là trước đây có một người bạn giới thiệu tôi với bà lão này, nhưng tôi lỡ miệng, xưng Bàn Gia trước mặt bà ta. Ai mà biết được bà lão này lại xấu tính và nóng nảy như vậy".
"Kết quả thế nào?" tôi hỏi. Nhìn vẻ mặt xìu xuống của ông Bàn Tử, tôi muốn bật cười, nhưng nghĩ lại, chỉ có bà lão như thế này mới có thể khiến Bàn Tử khó xử.
"Cuối cùng, tên mập tự xưng là Bàn Gia này suýt nữa đã bị bà thắp sáng. Nếu không phải sư phụ anh ta và bà nội có giao tình, đoán chừng tên mập này cũng có kết cục giống như Đổng Trác vậy." Cô bé trò chuyện cùng Hàn Tuyết nói xen vào.
"Đó là Bàn Gia tôi nhường bà ta, cô cho rằng tôi sẽ động thử với một bà lão sao?" Bàn Tử sờ vào cổ nói.
"Anh bốc phét không sợ bị sét đánh vào cổ sao. Ngày đó cậu không động thủ với bà nội sao? Bà nội chỉ dùng 30% sức lực, suýt chút nữa đã đánh cậu thành đầu lợn rồi." Tiểu nha đầu lè lưỡi nói.
Bàn Tử trừng mắt nhìn cô ta và nói: "Đánh chó phải nể mặt chủ. Cô bé, người nhà cô chưa từng dạy cô đạo lý này sao?"
Nha đầu này nói chuyện như một đứa trẻ vậy không suy nghĩ gì, nên tôi vẫy tay với nó và nói: "Em họ đúng không? Lại đây, anh họ muốn hỏi em một điều."
Cô bé mím môi nói: "Muốn hỏi thì cứ hỏi. Tại sao lại lợi dụng tôi? Tôi nhận chị dâu, nhưng tôi không nói sẽ nhận anh là anh họ."
"Ok, tôi sai, nữ hiệp, xin hãy giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Tôi nói, tay siết chặt nắm đấm.
Cô bé nói với vẻ mặt đầy tự hào: "Vậy thì còn được."

Bình Luận

0 Thảo luận