Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 184: Xung Đột (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Tôi nhún nhún vai, nói: "Cháu nói không thì chú có tin không? Mới đầu cháu cho rằng cái chết của cha cháu là một kiểu hiến tế gì đó, là do một người nào đó ở trong thôn làm, nhưng bây giờ càng biết nhiều thì cháu càng thấy phức tạp. Nhưng càng phức tạp thì cháu càng muốn biết sự thật."
"Đợi cứu được đại tiểu thư ra, ta sẽ nói với cháu về chuyện này, Diệp Tử, bất kể cháu có coi ta ra sao, ta thừa nhận tổ tiên của Trần gia đã bày bố một vài thứ ở Phục Địa Câu, có thể cháu cũng đã biết rồi, đúng vậy, theo lẽ thường mà nói, hậu chiêu của tổ tiên thường là phúc ấm của con cháu, nhưng ta không muốn g·i·ẫ·m lên vết xe đổ này, đây là lời nói thật lòng của ta, nếu như có thể, sau khi cứu được đại tiểu thư, cả đời này của ta sẽ không bước chân vào Phục Địa Câu nữa, cũng sẽ rút lui khỏi chuyện này." Trần Đông Phương nói.
"Ừm." Tôi gật đầu, nói, Trần Đông Phương nói như vậy, tôi vẫn lựa chọn tin ông ấy, thật ra nếu như không phải vì những chuyện gần đây, từ trước đến nay tôi không thích dùng ác ý để phỏng đoán người khác.
__ Sau đó bầu không khí giữa chúng tôi càng trở nên kì lạ và vi diệu hơn, Bàn Tử ăn một trận đòn, nhưng ngược lại anh ấy càng thêm phấn chấn, bởi vì điều này cũng chứng minh rằng những suy đoán của anh ấy là đúng, chí ít là có liên quan đến bí mật kia, nếu không thì Trần Đông Phương sẽ không ra tay với ông ấy. Tôi thấy anh ấy khi thì căng thẳng khi thì chau mày, có vẻ như đang tiếp tục suy diễn, tôi bèn nói với anh ấy: "Đừng nghĩ nữa, Trần Đông Phương đã nói rồi, đợi sau khi đại tiểu thư của nhà người ta được cứu ra thì sẽ nói với tôi về chuyện này, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao."
"Cậu tin hắn à?" Bàn Tử khịt mũi, nói.
"Lần này thì tôi tin, từ việc lúc đầu ông ấy bao nhiêu năm nay không quay về, hơn nữa chưa qua thất đầu sau khi an táng cha của mình mà chú ấy đã đi rồi thì có thể nhìn ra được, chú ấy thật sự tránh xa chuyện này. Bàn gia, mấy lời anh nói ban nãy là không sai, Đường Nhân Kiệt là một tên tiểu nhân thật sự, Trần Đông Phương là một ngụy quân tử, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tôi cũng có một cảm giác khác, sự tiểu nhân của Đường Nhân Kiệt, là tiểu nhân chính hiệu, còn ngụy quân tử của Trần Đông Phương, lại có chút có vẻ như bất đắc dĩ, ví dụ như mấy chuyện mà Trần Cận Chi đã làm, chú ấy là đời sau nên phải chấp nhận, hơn nữa sau khi chết đi thì xương cốt của chú ấy cũng bị người giấy ngựa giấy quan tài đá kéo đi, chuyện này không trách chú ấy được." Tôi nói.
Bàn Tử bĩu môi nói: "Vua trộm, cái tên này của cậu đúng là đặt sai thật rồi, hoàn toàn khác biệt với Diệp Kế Hoan thật luôn á! Cmn quá là ngay thơ hồn nhiên ghê luôn."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, anh nói xem tối hôm nay lão Tứ một mắt có quay lại không?" Tôi nhìn mặt trời đã xuống núi rồi nói, theo kế hoạch c·ủ·a chúng tôi, vốn dĩ sáng sớm hôm nay chúng tôi sẽ đi vào núi, sau khi gặp Hoàng bì tử xong thì sáng mai sẽ quay về, ai ngờ lỡ chút chuyện này mà mất hết cả ngày.
"Ai mà biết, tốt nhất là đừng về, để cậu bớt bớt ôm ảo tưởng về chú Đông Phương của cậu đi." Bàn Tử nói.
Anh ta vừa mới dứt lời, từ phía khe núi, có một ông lão dáng người chắc nịch từ từ đi về phía bên đây, tôi đứng dậy nói: "Bàn gia, tạo hóa trêu ngươi a! Ông ấy quay về thật này."
Lão Tứ một mắt đi vào trong nhà, cả người vã mồ hôi, lúc này ** nửa thân trên, không thể không nói là từ thân hình của ông ấy có thể thấy người này hồi còn là thanh niên chắc chắn là một tay thợ săn xuất sắc, nước da ông ấy ngăm đen, trên người còn có rất nhiều vết sẹo mờ mờ, nhưng bên dưới làn da sạm đen của ông ấy, tôi có thể nhìn thấy đường nét của cơ bắp cường tráng, thậm chí thân hình kia căn bản chẳng ăn nhập gì với gương mặt của ông ấy.
Tôi dùng mũi thử ngửi một cái, quả thật ngửi thấy một mùi hôi như có như không từ trên người của lão Tứ một mắt, nhưng nói nó là mùi thối thì cũng không thỏa đáng, gần như trong đó còn pha lẫn một mùi hương kì lạ khác, nói chung cái mùi này nếu tôi mà ngửi kĩ thì sẽ cảm thấy khó chịu, tôi không xác định được đây có phải là mùi xác chết mà họ nhắc đến không, mùi xác chết trong ấn tượng của tôi còn khó ngửi hơn nhiều, hồi nhỏ trong thôn của tôi có một người già làm tang ma, theo tục lệ thì phải đặt linh cữu ba ngày, nhưng lúc đó đang vào mùa hè nóng bức, thi thể đặt ba ngày nên đã bốc mùi, thậm chí ở chỗ rãnh của quan tài còn có một ít nước nhĩ ra, hồi đó tôi vẫn còn nhỏ, ở bên cạnh quan tài đã ngửi thấy cái mùi hôi này, có thể nói, mùi thối của xác chết khác biệt hẳn so với bất kì mùi thối nào khác.
"Đại tiên đã nói, có thể c·h·o cậu ta vài núi, nhưng người kia thì không được." Lão Tứ một mắt nói.
Ý ông ta muốn nói là tôi có thể vào núi, nhưng Bàn Tử thì không được.
"Nói vớ va vớ vẩn, Diệp Tử, chúng ta đi! Thật sự không tin Bàn gia ta có thể đến được sào huyệt của mấy con Hoàng bì tử này chứ gì!" Bàn Tử nói.
Thật ra tôi cũng thấy có hơi bất ngờ, đây chẳng phải là đặc biệt chọn quả hồng mềm sao? (quả hồng mềm, từ chỉ những người dễ bị bắt nạt, nhu nhược, yếu đuối hoặc đang trong thế yếu (có thể đang bị nắm đằng chuôi, nắm thóp). Cái gì mà có thể để tôi một mình vào núi chứ? Nếu như một mình tôi đi thật, tôi còn chưa chắc dám đi vào đó nữa a!
Nhưng tôi cản Bàn Tử không được kích động, mà ngay vào lúc này, lão Tứ một mắt chỉ vào Lý Thanh rồi nói: "Đại tiên nói, nếu như cậu không dám đi một mình, có thể để hắn đi với cậu."

Bình Luận

0 Thảo luận