Tôi lập tức từ bỏ ý định, ngượng ngùng cười với phu nhân nói: "Phu nhân, tôi không khát."
Lão phu nhân này biết là anh trai ngăn cản tôi, liền liếc anh ấy một cái, ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôn Trọng Mưu, cậu lo chuyện bao đồng quá rồi đó?"
Anh trai lúc này hoàn toàn không lên tiếng, im lặng vẫn luôn là vũ khí lợi hại nhất của anh, vả lại sự im lặng của anh khiến cho bầu không khí nơi đây rất khó xử.
Phu nhân thở dài nói: "Thật sự là rất giống nhau. Bỏ đi, ta cũng nói rõ ràng với các cậu, năm đó Diệp Thiên Hoa quả thật có đến tìm ta, nhưng không phải ta giết ông ấy."
"Vậy là ai?" Anh trai hỏi.
Khi đó tôi mới biết anh trai ý đồ anh ấy đến đây làm gì, và cũng lúc này tôi mới nhận ra rằng anh trai không biết là là người giết cha tôi. Tôi luôn cho rằng anh ấy biết tất cả mọi thứ.
Phu nhân nói: "Uống trà đi rồi ta kể cho c•ậ•u nghe".
Anh trai sắc mặt lạnh lùng, lúc này đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói với phu nhân: "Bà nói thật không?"
Phu nhân cười lạnh nói: "Ta sống lâu như vậy có đến mức phải đi lừa người trẻ như cậu không?"
Lúc này anh trai quay lại trừng mắt nhìn tôi, tôi biết anh sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn biết câu trả lời thật sự là gì, tôi thực sự không chịu nổi. Nhưng trước khi tôi có ý định cầm ly trà lên, thì anh trai đã nhanh một bước, đứng dậy uống hết một ngụm. Sau đó, anh ấy ném ly trà xuống đất và nói: "Nói đi."
Tôi rất sốc, thực ra tôi chỉ đang phân vân không biết có nên uống hay không, không ngờ anh ấy lại nhanh như vậy, tôi bước nhanh đến chỗ anh, nhưng anh ấy xua tay và nói với tôi: "Anh không sao."
Phu nhân thực hiện lời hứa của mình và nói: "Là Thành Hoàng Gia, cũng gọi là Quỷ Đạo."
Thực ra, trước đây câu trả lời này đã từng xuất hiện trong đầu tôi. Vì vậy, đối với tôi không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng lúc này, anh trai lại phản ứng kịch liệt: "Xàm ngôn!"
Câu nói này của anh rất ngang ngược, đám Hoàng Bì Tử xung quanh lần lượt đứng dậy, như muốn bao vây anh trai tôi, lúc này phu nhân xua tay nói: "Làm gì đó? Ngồi xuống, xem kịch của tụi bây đi!"
Nói xong, lão phu nhân thở dài nói: "Cậu tin thì tin, không tin thì biến. Cậu cho rằng cậu vào Mười Hai Hang Quỷ nơi nuôi dưỡng thi thể là có thể biết được bí mật của nó sao? Ta nói cho cậu biết, cho dù Lão Tôn còn sống, ông ấy cũng không dám nói chuyện với ta như vậy. Nhưng không sao ta không trách cậu, ta cũng biết cậu sẽ không tin câu trả lời này. Vốn dĩ ta sẽ trả lời ba câu hỏi của cậu, nhưng sự bất kính của cậu đã khiến ta tức giận, hai câu hỏi còn lại cậu không được hỏi nữa, ta chỉ có thể nói cho cậu biết hai vấn đề. Năm đó Diệp Thiên Hoa đến tìm ta, ông ta hỏi ta làm sao để sinh ra đứa trẻ này, đây là câu trả lời thứ hai."
Khi phu nhân nói về đứa trẻ, bà ấy chỉ vào tôi.
Tôi chợt nghĩ đến suy đoán của Bàn Tử lúc đó, anh ta nói rất có thể cha tôi chết là do sinh tôi, làm tôi nhớ đến Quan Nhị Gia lúc đó, bởi vì tôi có "quỷ khí khi sinh ra" nên muốn một dao chém chết tôi.
Tất cả những điều này dường như được kết nối với nhau bởi lời nói của phu nhân.
Lúc này anh trai nhìn phu nhân nói: "Còn một cái nữa."
Phu nhân nhìn lên múa rối bóng trên sân khấu, cắn hạt dưa và nói: "Quỷ Đạo tuy có ít đệ tử, nhưng đừng tưởng dễ bắt nạt, nó có rất nhiều người ngoại đạo, ngày xưa khi Quỷ Đạo hoành hành, là đạo đứng đầu của đạo giáo trên thế giới. Thứ ở trong miếu cổ đó, cậu giết thì cũng giết rồi, bà đây không chấp nhất cậu, dù sao nó sống cũng không tốt lành gì, nhưng có lẽ cậu cũng thấy, nó là người bảo vệ mộ lúc Quỷ Đạo còn nhậm chức nơi đây, dòng dõi của bọn ta, đều là con cháu đời sau của nó. Nó trở nên như vậy là hậu quả của việc phản bội Quỷ Đạo. Tất nhiên, Diệp Thiên Hoa cũng giống như vậy."
Nói xong, phu nhân lại nhìn tôi nói: "Lần này ta thật sự muốn gặp đứa trẻ mà sống chết Diệp Thiên Hoa cũng phải sinh ra, để xem nó là người như thế nào, nhưng bây giờ chã xem được gì, Diệp Thiên Hoa xem ra cũng có thủ đoạn, còn trong bụng mẹ đã dập tắt ngọn đèn trời của đứa trẻ này trước khi nó chào đời, không sợ có đạo sĩ nào đó đến chém đứa trẻ này sao?"
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm, anh ta cười lớn nói: "Đạo sĩ nào đó, bà đang nói Bàn Gia tôi sao?"
Phu nhân trừng mắt nhìn anh trai tôi và nói: "Cậu dám dẫn cậu ta đến đây!"
Anh trai nhún vai nói: "Cậu ta muốn đi theo, tôi biết phải làm sao?"
Xem ra, phu nhân có vẻ rất kiêng kỵ Bàn Tử, Bàn Tử đi tới, theo sau là vài con Hoàng Bì Tử đang bị thương, Hoàng Bì Tử quỳ xuống trước phu nhân và nói: "Không thể ngăn anh ta."
"Vô dụng, cút đi!" Phu nhân hừ lạnh một tiếng, đám chồn rút lui.
Khi nhìn thấy Bàn Tử đến, tôi thực sự bất ngờ và vui mừng, ở cùng với anh trai có chút nhàm chán, anh ấy lại quá nghiêm khắc với tôi, khiến tôi có chút chán nản, nhưng với Bàn Tử thì khác, tôi thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái rất nhiều.
Bàn Tử đi tới, cầm một nắm hạt dưa bên cạnh phu nhân vừa cắn và nói: "Sao hả? Không hoan nghênh tôi sao?"
Phu nhân ở trước mặt anh trai tôi rất bình tĩnh, nhưng bây giờ trước mặt Bàn Tử, sắc mặt bà ta tái xanh, ngay cả lũ chồn nhỏ khi nhìn thấy Bàn Tử cũng tỏ ra sợ hãi, Bàn Tử nói :"Đừng căng thẳng, ai có việc thì làm việc đi, Bàn Gia tôi là lo lắng cho sự an toàn của em trai nên mới đến xem thế nào. Hơn nữa, với chút đạo hạnh của Bàn Gia tôi, nếu một đám các người xông đến, tùy tiện đấm cài cái, Bàn Gia tôi cũng chịu không nổi."
Nói xong, Bàn Tử lại nói thẳng: "Còn không bưng trà lên, bọn họ là khách, Bàn Gia t•ô•i không phải hả?"
Phu nhân tuy tỏ vẻ khó xử nhưng vẫn ra hiệu với Hoàng Bì Tử, một lúc sau, Hoàng Bì Tử mang một chiếc ghế thái sư đến, đặt ly trà thơm và hoa quả lên đó, Bàn Tử cố tình nhìn chiếc ghế nhỏ bên chỗ anh trai với vẻ mặt kiêu ngạo và ngồi xuống, bắt chéo chân và lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng.
Lá bùa màu vàng vừa được lấy ra, đừng nói những con chồn nhỏ đó, sắc mặt của phu nhân cũng thay đổi, nhưng phu nhân thực sự có khí chất của phật gia, bà ta hừ lạnh nói: "Chúng tôi sống ẩn dật trong núi không ra ngoài, cũng đã rút khỏi Quỷ Đạo. Mặc dù không phân biệt chính tà, nhưng yêu quái cũng không nhất định là tà, nếu cậu muốn ra tay thì cũng phải để sư phụ cậu đến chứ?"
"Sợ cái gì? Bàn Gia tôi chỉ lấy ra nhìn xem, có nói là sử dụng đâu? Chậc chậc. Khi nghe nói trong núi có Hoàng Bì Tử đ•ắ•c đạo, lúc đầu tôi còn cho rằng đám Đông Bắc có đầy đủ Thanh Long khí đó, không ngờ lại là một đám này, nhưng Bàn Gia tôi đi chặng đường dài tới đây, chắc chắn không chỉ uống chút trà và ăn hạt dưa. Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, nếu ông đây thực sự không vui, lỡ tay châm lửa đốt hết đống bùa này đó." Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận