Sau khi Liễu Thanh Từ rời đi, lão Ngô bước đến gần tôi, nở nụ cười nói: "Cậu Diệp, rất đào hoa nha, nhưng hãy cẩn thận, đừng để sự đào hoa của mình biến thành thảm họa. Điểm này của cậu rất giống Diệp Giang Nam năm đó, thư sinh Quỷ Đạo năm đó, người đã khiến nhiều phụ nữ nổi tiếng ở Bắc Kinh ngày đêm mơ về ông ta."
Nói xong, tôi đang định nói thì lão Ngô vỗ nhẹ vào vai tôi nói: "Khi nào có thời gian tôi sẽ tìm cậu Diệp uống trà. Lão Ngô tôi vẫn luôn cẩn trọng, những chuyện các cậu làm tôi chưa bao giờ nghĩ đến, và nhà họ Ngô cũng không có ý kiến gì, cho nên mong cậu bỏ qua, ngoại trừ chuyện đó, nể mặt ông Diệp, chỉ cần cậu cần nhà họ Ngô sẽ không khước từ."
Lời nói của lão Ngô khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, là người thẳng thắn chính trực. Ông ấy biết chúng tôi đang làm gì nên nói rõ ràng là không quan tâm, nhưng lời nói của ông ấy thể hiện sự tôn trọng của bậc tiền bối đối với những người trẻ, tôi gật đầu và nói: "Hôm nào đó cháu sẽ đến thăm hỏi ông, chỉ uống trà, không nói gì khác."
Lão Ngô mỉm cười, chắp tay thành nắm đấm rồi bước ra ngoài.
Và sau đó, nhiều người đưa danh thiếp của họ cho tôi. Tôi biết rằng có rất nhiều người muốn có được danh thiếp của những người này, nhưng tôi không biết họ coi trọng điểm gì ở tôi. Tất nhiên, cũng có nhiều người khiêm tốn giống lão Ngô, không giao lưu sâu, khi mọi người gần như đã đi hết, tôi cảm thấy cả người mình kiệt sức. Bàn Tử bên cạnh cười nói : "Diệp Tử, đúng là không ngờ đến, cuối cùng cậu lại là người thắng cuộc trong cuộc đấu giá tại cổ hoa lầu này. Sau ngày hôm nay, chỉ trong đêm nay cậu nhất định sẽ nổi tiếng ở Bắc Kinh và Thiên Tân. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lục Gia lại yêu cầu cậu đeo nhẫn quỷ này, môn chủ của Quỷ Đạo, Ngọc Hoàng Đạo có muốn âm thầm giết chết cậu, cũng khó khăn."
"Thắng cái gì? Thắng một đống mồ hôi sao?" Tôi hỏi.
"Bây giờ không ai mà không biết thiếu gia nhà họ Diệp, không tính là người thắng cuộc sao? Bọn họ còn biết cậu là môn chủ của Quỷ Đạo, cháu nội của Diệp Giang Nam, cháu ngoại của Lão Lục lưng gù. Chậc chậc, hãy nhìn xem danh phận này, nữ diễn viên số một Liễu Thanh Từ cũng phải liếc mắt đưa tình với cậu, và đấu giá khúc xương với số tiền 4 tỷ nhân dân tệ rồi tặng cậu, tiền vẫn vào túi cậu, cậu nói xem cậu còn không lời sao? Bàn Tử nói.
"Đúng đó Bàn gia, anh nói thử xem tại sao Liễu Thanh Từ này nhất định phải có được khúc xương vàng này, nhưng khi có rồi, lại tặng nó cho tôi?" Tôi hỏi Bàn Tử.
"Lòng dạ phụ nữ sâu như mực nước biển, làm sao Bàn gia tôi biết chứ." Bàn Tử cười nói.
"Bởi vì cô ta mua khúc xương đó chỉ để nói với chúng ta rằng cô ta chính là người mà chúng ta đang tìm kiếm. Còn sợ chúng ta không hiểu, cô ta cố tình mang theo hai vị Lạt Ma đến đây, đúng là ra dẻ dễ sợ." Tiểu Thất mím môi nói.
"Hả?" tôi hỏi.
"Cô ta yêu cầu chúng ta đi tìm cô ta, vốn là cô ta phải đến tìm chúng ta, khúc xương này được gửi đến, đợi chúng ta đến tìm cô ta, chuyển từ bị động thành chủ động." Bàn Tử nói.
"Anh không phải là không hiểu sao?" Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
"Tôi vốn dĩ muốn cho Tiểu Thất cơ hội thể hiện tài năng. Bàn gia đây tự xưng là tiểu Gia Cát của Ngọc Hoàng Đạo, ba cái chiêu trò này tôi còn không nhìn ra sao?" Bàn Tử gãi đầu cười lớn nói.
Thực ra tôi dần dần hiểu ý của anh ta, nhưng tôi thực sự cảm thấy những người như vậy rất phiền phức, mỗi bước đi đều có sự tính toán, không mệt sao?
Lúc này, Lý Trấn Quốc từ phía sau đi tới, tôi vốn tưởng rằng hôm nay ông ấy sẽ trách chúng tôi suýt gây ra chuyện lớn, nhưng ông ấy mỉm cười với chúng tôi, gật đầu nói: "Mấy đứa, làm tốt lắm."
"Vậy cha còn cắt tiền tiêu vặt của con nữa không ạ?" Tiểu Thất nắm lấy cánh tay của Lý Trấn Quốc làm nũng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận