"Lợi hại vậy sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Nhưng tôi thấy cái người đó trông rất trẻ mà, phải rồi." Tôi tiếp tục nói.
Nhưng lúc tôi nói tới đây thì Bàn tử phất phất tay nói: "Dừng! Bàn gia tôi không muốn biết. Cậu nói ông ta lợi hại nhưng Bàn gia tôi không muốn thử. Truyền thuyết nói rằng chủ nhân Cửu U có diện mạo rất đặc biệt, xấu không ai bì được, nhưng những người nhìn thấy diện mạo của ông ta thì đều phải chết. Bàn gia này không muốn biết ông ta trông như thế nào, trong lòng biết là được. Ngộ nhỡ cái người đó thực sự đuổi giết tới nơi e là tôi cũng không chống đỡ được."
"Bàn gia, không ngờ là anh cũng có lúc sợ sệt đấy, nhưng anh chắc chắn bản thân không hiếu kỳ về diện mạo của cái nhân vật trong truyền thuyết này ư?" Tôi hỏi.
"Hiếu kỳ chứ, nhưng dù sao thì không có gì quý hơn tính mạng phải không?" Bàn tử lườm tôi một cái.
Tôi không trêu Bàn tử nữa, tôi cảm thấy lời anh ta nói chưa chắc đã đúng, nhưng thôi chữa bệnh không bằng phòng bệnh, sợ nhất là cái ngộ nhỡ. Ngộ nhỡ chủ nhân Cửu U là người nóng tính, ông ta có thể nể mặt không giết tôi, nhưng nếu biết được thân phận Bàn tử rồi lại muốn giết Bàn tử thì không hay. Tôi hỏi: "Bàn tử này, anh từng nói chủ nhân Cửu U đã từng dẫn quân tấn công vào Ngọc Hoàng đạo trên núi Côn Luân, chuyện này chắc là rất lâu về trước nhỉ. Chúng ta dựa vào vài trăm năm sau để tính toán, nếu thực sự là vậy thì chẳng phải điều đó chứng minh cái người đó thực sự đã sống rất lâu rồi?"
"Ừm, tôi nghe sư phụ nói người sống lâu nhất cho tới hiện tại chỉ có hai người, một là Quỷ Thợ May, còn lại chính là người này. Nhưng hai người này nếu theo định nghĩa mà nói thì không được coi là người. Đúng rồi Diệp tử hình như lúc nãy cậu nói cậu đã nhìn thấy âm binh ở nơi nào đó đúng không, chuyện là thế nào?" Bàn tử hỏi tôi.
Tôi hồi tưởng lại một chút, hình như cái lần Trần Đông Phương dẫn theo tôi đi xem thi thể của ông Ba bị đám người giấy ngựa giấy bắt đi lúc đó chỉ gọi tôi chứ không gọi Bàn tử, nhưng cụ thể lúc đó Bàn tử có mặt không tôi thực sự không nhớ nữa. Dựa vào phản ứng của anh ta chắc là lúc đó anh ta không có mặt, đây cũng phù hợp với đặc điểm tính cách của Trần Đông Phương. Hai người này trước mặt thì không nói điều gì nhưng sau lưng luôn nghi kỵ lẫn nhau. Đây là bí mật giữa tôi và Trần Đông Phương, nhưng tới lúc này rồi thì tôi cũng không còn quan tâm bán đứng bán rẻ gì nữa. Tôi đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó kể cho Bàn tử, Bàn tử nghe xong cau mày lại không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Qua một lúc lâu Bàn tử mới cất lời: "Nếu nói như vậy có lẽ sự tình sẽ là như này, năm đó Trần Cận chi đã làm một giao dịch với chủ nhân Cửu U để lấy một thứ nào đó, đổi lại là tất cả những trưởng bối nhà họ Trần sau khi chết sẽ đều bị người giấy ngựa giấy mang đi."
Tôi gật đầu nói: "Giờ xem ra có lẽ là vậy, nhưng rốt cuộc thứ gì đáng để cho Trần Cận Chi dùng thi thể hậu nhân ra để đánh đổi? Chủ nhân Cửu U lợi hại như vậy lại còn cần thi thể hậu nhân họ Trần để làm gì?"
"Điều này bố ai mà biết được?" Bàn tử cười khổ nói.
Tôi cũng tù mù chẳng hiểu gì, nhưng lúc này tôi bỗng hỏi: "Bàn tử vậy lúc chủ nhân Cửu U tấn công Ngọc Hoàng đạo là vào năm nào, anh đừng nói với tôi cũng là năm Hồng Vũ Đại Minh nhé, cũng chính là năm diễn ra các sự kiện của Lưu Bá Ôn."
Bàn tử gãi đầu nói: "Cái này thì tôi cũng không biết. Vừa rồi không phải tôi vừa nói cho cậu đấy thôi, lần đó chủ nhân Cửu U đem binh lên đánh cho Ngọc Hoàng đạo tan tác, mấy ông già sau núi ra tay mà cũng không ăn nhằm gì. Cuối cùng hình như là do chủ nhân Cửu U sợ thần thú trấn núi Bích Thủy Kim Tinh của Ngọc Hoàng đạo nên mới rút quân, nếu không Ngọc Hoàng đạo đến giờ có còn tồn tại không cũng là cả vấn đề. Đối với một tông môn coi trọng thể diện như Ngọc Hoàng đạo, chuyện như vậy có thể ghi lại chi tiết hay sao?
"Sư huynh!" Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của một thanh niên.
"Con mẹ nó, vậy mà lại dám nghe trộm, vào đây ngay!" Bàn tử quát.
Hai thanh niên trẻ tuổi từ ngoài bước vào, hai tiểu sư đệ này của Bàn tử quả thực rất đáng yêu. Sau khi vào hai người này nhìn Bàn tử bằng khuôn mặt ngây thơ lại tinh nghịch khiến Bàn tử cũng không nổi nóng được nữa. Một trong hai thanh niên nói: "Sư huynh, vấn đề vừa rồi vị huynh đài này hỏi đệ biết, chính là ở thời điểm đó, năm Hồng Vũ Đại Minh."
Bàn tử tiến lên phía trước, cốc cho mỗi đứa một cái vào đầu rồi nói: "Sư huynh đang nói chuyện mà các người dám nghe trộm, đây là hậu quả phải lãnh, còn có lần sau thì hình phạt sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu. Biến mau!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận