Người dịch: Đuông dừa
.
Lúc này tiểu Thất không biết là do không nghe ra được ý tứ trong câu nói của Bàn tử hay thực sự không chịu nổi lão già này mà nhíu mày nói: "Nói vào vấn đề chính đi."
"Nơi này không thích hợp nói chuyện, đi vào trong phòng." Ông nội Tôn Liên Thành nói.
"Không, chúng ta nói chuyện ở đây, nơi này sáng sủa." Tôi trực tiếp nói. Tôi không muốn tiểu Thất lại ngửi thấy mùi hoan nghi hương đó.
Lão già nhìn tôi một cái cười nói: "Tôi quên mất, để tăng thêm kích thích tôi đã thêm chút hương liệu vào trong hoan nghi hương trong phòng. Tiểu nha đầu này cũng đừng tức giận, tôi và bà nội cô dù gì cũng là bạn cũ, hơn nữa tôi không bao giờ ép người khác làm những việc mà họ không tình nguyện."
"Đừng nói nữa, tôi cảm thấy ghê tởm, nói vào vấn đề chính đi, bà nội tôi đang ở đâu?" Tiểu Thất nói.
"Cho nên có thể nói cô đang cần tôi giúp? Tôi không thiếu cái gì cả." Nói xong ông ta hướng mặt về phía người thiểu Thất ngửi ngửi nói: "Chỉ thích mùi hương trinh nữ này."
Nhìn thấy cảnh tượng này da gà trên người tôi dựng đứng cả lên. Tiểu Thất giơ tay định vả cho lão già một cái nhưng bị Bàn tử ngăn lại. Bàn tử một mạch đi đến trước mặt ông nội Tôn Liên Thành nói: "Tém tém lại chút ông họ Tôn kia, dọa trẻ con thì có gì vui? Không phải Bàn gia tôi xem thường ông, cho dù bây giờ tiểu Thất có đồng ý thì ông có dám động vào đứa cháu mà bà già họ Lý đó yêu quý nhất? Cứ cho là bà già họ Lý đó niệm tình bạn năm xưa tha cho ông một mạng, liệu lão Lục lưng gù có tha cho ông? Hử?"
Ông nội Tôn Liên Thành ha ha cười lớn, chỉ vào Bàn tử nói: "Tính khí của cậu, tôi thích."
Nói xong ông ta trực tiếp quay người hướng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Hai ngày trước Lý Hương Lan và Tôn Trọng Mưu quả thực có tới tìm tôi nhưng bọn họ đã rời đi không còn ở Tôn gia nữa rồi. Tôn gia sớm đã thoát ly và không liên quan gì đến chuyện của Quỷ đạo. Tôn Trọng Mưu có để lại một vật cho em trai nó, đến lấy đồ rồi đi đi."
Tôi nhận ra mình chưa từng ghét ai đến như vậy, vốn dĩ tôi có ấn tượng rất tốt với Tôn Liên Thành này, nhưng bởi vì quan hệ giữa anh ta với lão già này mà giờ nhìn Tôn Liên Thành tôi cũng thấy đáng ghét. Bàn tử nhìn tôi và Hàn Tuyết nói: "Hai người nhẫn nhịn chút, lão già này không phải là người dễ đối phó, chí ít là cùng đẳng cấp với ông nội Diệp tử có khi còn cao hơn một bậc, Bàn gia tôi không phải đối thủ của ông ta. Hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, đừng chọc vào ông ta!"
"Ông ta lợi hại lắm sao?" Tôi hỏi.
"Ừ, ông nội cậu luôn cố gắng che giấu công lực thân thể, nhưng vào tối hôm trăng máu đó tôi cảm nhận được công lực của ông ấy. Lão già này lại không hề giấu diếm gì, Bàn tử tôi vừa nãy mới thăm dò một chút cảm thấy trước mặt ông ta chút đạo hạnh này của Bàn gia tôi chỉ như ném đá dò biển." Bàn tử cười khổ nói.
Nói xong Bàn tử đi đầu dẫn đường cho chúng tôi. Khi đến căn gác phía trước chính điện ông nội của Tôn Liên Thành đã thay quần áo. Ông ta không cho chúng tôi vào chỉ ném một cái hộp rồi nói: "Tôn Trọng Mưu biết các người sẽ tới đây, hắn cùng Lý Hương Lan muốn làm một việc quan trọng ở Quỷ đạo. Thứ này là hắn để lại cho các người, cầm lấy rồi đi đi. Tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Quỷ đạo."
Bàn tử nhìn ông ta nói: "Sớm đã nghe nói năm đó cái chết của Quỷ đạo Quách Trung Dung là do bị một người vô cùng tin tưởng bán đứng, tôi còn không tin. Hôm nay được diện kiến ông tôi mới hiểu ra một số chuyện!"
"Mày muốn chết phải không!" Câu nói này của Bàn tử dường như đã khiến lão già này triệt để phẫn nộ. Lão ta trừng mắt với Bàn tử rồi xông tới tung một đấm như trời giáng vào ngực Bàn tử. Bàn tử cơ bản không kịp phản ứng lại cả người bị nắm đấm của lão già đánh bay về phía sau đập vào một thân cây. Mặt Bàn tử trắng bệch sau đó chuyển sang đỏ au rồi nhổ ra một ngụm máu.
"Ông là đồ chó điên." Tôi nhanh chóng chạy qua đỡ Bàn tử, vừa mắng chửi lão già đó.
"Mày cũng muốn chết?" Lão già nhìn tôi hỏi.
"Sao thế, lời tôi nói chọc đúng điểm yếu của ông? Cái này chỉ e là chẳng phải bí mật gì, ông chắc rất sợ bọn họ sẽ đến giết mình cho nên đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải liên tục luyện thuật lấy âm bổ dương không dám dừng lại? Phải không?" Bàn tử đã thành ra như này rồi mà vẫn cười lạnh nói với lão già.
Tôi thấp giọng nói với Bàn tử: "Không phải anh không cho chúng tôi chọc giận lão sao? Anh đang làm cái gì thế?"
"Con mẹ nó ai biết được lão nói động thủ thì động thủ ngay? Cậu và tiểu Thất chạy được cứ chạy, không cần lo cho tôi, tôi không tin ông ta dám giết tôi." Bàn tử dãy dụa nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận