Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 202: Thây Máu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 18:16:29
Điều quan trọng nhất đó là, ánh mắt của ông ấy quá giống, thậm chí màu của đôi mắt còn giống hệt với con người.
Nói thật, tuy cái thứ này trông có vẻ vô cùng ghê và đáng sợ, nhưng tôi vẫn có chút thất vọng, tôi vốn luôn suy diễn rằng bên trên trụ đá này rốt cuộc là thần tiên phương nào mà lại khoa trương đến vậy, thì ra chỉ là một con chồn vàng, nếu là vậy, đây hẳn chính là con chồn tinh có ham muốn mà thôi, mong muốn thần tiên đều bị nó xét xử và còn phải quỳ xuống cho nó.
Bộ thi thể máu me đầm đìa này đang nhìn chằm chằm anh trai tôi, anh trai tôi cũng đang nhìn ông ấy, cuối cùng, anh trai tôi đưa tay ra, trực tiếp kéo rách toàn bộ bộ đồ liệm của ông ấy!
Vào khoảnh khắc đó, tôi lập tức xoay người đi rồi bắt đầu nôn.
Đây hoàn toàn là một x·á·c người máu me đầm đìa.
Bộ da từ trên xuống dưới của ông ấy đều bị lột sạch, chỉ còn lại phần thịt.
Lúc tôi còn đang nôn, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ như xẹt điện!!!
Tôi đột nhiên nghĩ đến cái chết của cha tôi!
Nhớ lại tấm da của cha tôi bị người ta treo lên ở đầu thôn.
Một bộ da hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Nhưng cảnh sát đã phí sức ba bò chín trâu, cũng không tìm thấy phần thi thể của cha tôi đâu!
Da đầu tôi lập tức tê rần, tôi không nôn ọe nữa, rồi lại nhìn huyết nhân nằm trên chiếc giường đá đó, nếu như năm đó cảnh sát tìm thấy được phần thịt của cha tôi, hẳn là sẽ giống hệt như vậy!
Thế gian này không có chuyện trùng hợp như vậy đâu!
Hơi thở của tôi dường như cũng ngừng lại, tôi muốn hỏi anh trai tôi, nhưng tôi lại không dám hỏi, nhiều năm như vậy rồi, đặc biệt là lúc nhỏ, tôi đã vô số lần nằm mơ thấy cha mình, lần này tôi cũng thề nhất định phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của cha tôi, nhưng lúc phần thịt nghi có thể là thi thể của cha tôi thật sự đang ở ngay trước mặt tôi, tôi vẫn không thể nào tin được!
Tôi không dám hỏi, là vì sợ câu trả lời khẳng định của anh trai.
Tôi lại nhìn ánh mắt của anh trai, ánh mắt của anh ấy cực kỳ phức tạp, gần như có mang một sự bi thương, tôi liên tưởng đến lúc anh trai tôi tháo chiếc mặt nạ của ông ấy ra l·ạ·i do dự không quyết, tôi cảm thấy tôi không cần hỏi, dường như những gì tôi nghĩ, chính là đáp án.
“Anh trai!! Đây có phải là cha không! Có phải không?” Cuối cùng tôi vẫn nắm lấy cánh tay của anh trai tôi rồi hỏi, bởi vì căng thẳng, giọng nói của tôi gần như đã biến đổi.
Tôi hỏi xong, ánh mắt của thây máu này lại nhìn sang tôi, tôi đột nhiên cảm thấy trong ánh mắt của ông ấy có ánh lên một tia dịu dàng, giống như ánh mắt cha ruột đang nhìn con trai vậy, điều này khiến nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh trai rồi hỏi: “Có phải không? Có phải không?! Rốt cuộc là có phải không?!”
Anh trai tôi không trả lời tôi, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bộ thây máu như vậy, cuối cùng, anh ấy run rẩy đưa tay ra, bàn tay cong lại như móng vuốt, đặt lên trên cổ của bộ thây máu kia, anh ấy chỉ cần kẹp một cái, dựa vào sức lực của anh trai, tuyệt đối có thể kẹp đứt cổ ông ấy!
Tôi kéo lấy cánh tay của anh ấy, lắc lắc đầu với anh ấy, tỏ ý với anh ấy là đừng, nếu như ông ấy thật sự là cha tôi, cho dù ông ấy thật sự có biến thành bộ dạng thế này, phận làm con, làm sao có thể giết chết ông ấy được chứ?
Bộ thây máu đó dường như đã cảm nhận được sát ý của anh trai tôi, yết hầu của ông ấy khẽ động đậy, trong miệng nghẹn ngào nói gì đó không rõ, lời của ông ấy nói tôi căn bản là nghe không hiểu, giống như tiếng địa phương của một nơi nào đó, nhưng cũng không giống.
Lúc này anh trai tôi dừng tay lại, nhìn chằm chằm vào người này, há hốc miệng, vậy mà cũng nói cái ngôn ngữ mà tôi hoàn toàn chưa từng nghe qua này, sau khi nói xong anh trai tôi đột nhiên rút con dao găm mà tôi giắt ở thắt lưng ra rồi đưa cho tôi, ánh mắt anh ấy kiên định nhìn tôi rồi nói: “Diệp Tử, giết chết hắn!”
Tôi lắc đầu, lùi về sau mấy bước, nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt tôi.
Lúc này, bộ thây máu lại một lần nữa nhìn tôi, ánh mắt ông ấy nhìn tôi dịu dàng như vậy, thậm chí ông ấy còn muốn cố vươn tay ra để kéo lấy tôi.
Động tác này, thật sự quá giống với một người cha ruột.
Cha đưa tay ra xoa đầu tôi, đây là cảnh mà tôi đã tưởng tượng vô số lần.
“Đừng mà!” Tôi vứt con dao găm đi rồi gào lên với anh trai.
“Không phải ông ta! Anh nói cho em biết ông ta không phải!” Anh trai t·ô·i thét lên.
Nhưng tôi không tin những gì anh ấy nói, nếu như không phải thật, anh ấy sẽ không do dự như vậy, anh ấy sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói cho tôi biết vào lúc này!
Tôi từng bước từng bước lùi về sau, hét lên với anh trai: “Anh đừng có lừa em, chính là ông ấy, chắc chắn là vậy! Anh hai, ông ấy là cha mình mà! Là cha của chúng ta đó!”
Anh trai tôi bước đến, anh ấy túm lấy tay tôi, đi đến bên cạnh bộ thây máu này, chỉ vào mặt của ông ấy rồi nói với tôi: “Ông ta chỉ là một con chồn, là chồn! Em nhìn cho rõ đi!”
Nói xong, anh ấy kéo lấy tay tôi, đột nhiên thọc vào chỗ ngực của bộ thây máu này, tôi cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể trong người ông ấy, tôi muốn giằng tay ra, nhưng tôi làm sao mà khỏe được như anh trai của tôi chứ?
Anh ấy cứ kéo lấy tay tôi như vậy, không quan tâm rằng tôi đang vùng vẫy, bóp vỡ nội tạng của thây máu này.
Tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của bộ thây máu, sau đó ánh mắt từ từ rệu rã, tiếp theo, đôi mắt tròn xoe kia trở nên vô hồn.
Lần này, ông ấy đã chết thật rồi!
“Tại sao chứ?” Tôi hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người như sụp đổ!

Bình Luận

0 Thảo luận