Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tôi lập tức bị dọa cho hú hồn, phản ứng đầu tiên đó là đi đến kéo mẹ tôi đứng dậy, sự việc còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện quỳ xuống được? Nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại, anh trai tôi nhìn chằm chằm bà lão đó, cũng không nói tiếng nào.
"Sao thế, là không có mắt hết cả hay là biết rõ nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ? Không thấy đây là chuyện trong nhà người khác sao? Người ngoài rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì giải tán đi, còn phải đợi bà lão này đuổi đi mới được à?" Bà lão này nói chuyện thật sự rất không lọt tai, đặc biệt là lúc bà ấy nheo mắt lại nhìn người khác, cho người ta cảm giác đây là một bà cô nham hiểm, rất không coi ai ra gì, mấy thôn dân vừa nghe thấy bà ấy nói như vậy, lập tức có người phật lòng mà nói: "Ấy, bà lão à, hôm nay thì bà đúng thật là nói sai rồi nhé, chúng tôi đến đây không phải là để hóng chuyện, là nhà họ Diệp có tang sự nên mới đến giúp một tay, cho dù bà có là thông gia với chú Diệp, đối với nhà họ Diệp mà nói, bà mới là người ngoài chứ nhỉ?"
Bà lão vừa nghe nói như vậy, đôi mắt đó nheo lại càng nghiêm trọng hơn, gần như biến thành một đường chỉ, còn chưa đợi bà ấy lên tiếng, Bàn Tử đã trực tiếp mở miệng nói với Nhị Cẩu Tử: "Được rồi, ồn ào cái gì, đây là chuyện trong nhà của Diệp Tử, mọi người cứ giải tán trước đi, giữ thể diện cho Bàn gia ta, cũng là giữ thể diện cho Diệp Tử."
Các thôn dân đều nhìn ra được bà lão này có lẽ có gia thế hiển hách, cũng đâu có muốn cãi với bà ta, chủ yếu là bà ấy nói chuyện quá là chói tai đi, hơn nữa bây giờ người có mắt cũng đều có thể nhìn ra được là Bàn Tử thật ra đang đứng ra hòa giải cho họ, Trần Thanh Sơn liền bước ra hỏi tôi: "Diệp Tử, vậy hôm nay có đưa chú Diệp đi chôn không?"
"Chôn cái gì mà chôn, hôm nay không chôn gì hết." Bà lão nói.
Giờ thì tôi lại có chút không vui, ông nội của tôi có đem đi mai táng hay không, thế nào cũng đâu đến lượt bà nói là xong? Trần Thanh Sơn cũng bực mình không ít, nói: "Bà lão à, bà nói chuyện cũng phải để ý đến thân phận một chút chứ."
"Tôi đã rất chú ý rồi đấy, không chú ý thì tôi đã sớm vứt các người ra ngoài cả rồi, được rồi, bà lão này cũng không có thời gian nói nhiều với mấy người, chuyện ai thì người nấy làm đi, tôi với lão họ Diệp kia đã quen biết nhau từ năm mươi năm trước, đứa con gái này của tôi từ trước đến nay cứ ở với Diệp Thiên Hoa, hơn hai mươi năm nay không cần nhà mẹ đẻ nữa, làm sao cũng phải cho hai mẹ con chúng tôi chút thời gian để ôn lại chuyện xưa chứ có phải không? Chẳng lẽ cảnh mẹ con trùng phùng mà các người cũng muốn xem hay sao?" Bà lão nhìn Trần Thanh Sơn nói.
Trần Thanh Sơn giận đến sa sầm mặt mày, tôi cũng rất là bất mãn đối với bà lão này, nhưng Bàn Tử vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với tôi bảo tôi nhịn, tôi cũng không còn cách nào khác, trông tình hình bây giờ thì đoán chừng bà lão này thật sự là bà ngoại mà từ trước đến nay tôi chưa từng được gặp, tôi cũng không thể cạch mặt với bà ta được, nên vội vàng kéo Trần Thanh Sơn lại, rồi lại đi quanh các thôn dân một lượt bảo họ giải tán trước đi, mọi người cũng đều giữ thể diện cho tôi, đều đi ra ngoài cả, lúc tôi đưa họ ra đến cổng, họ vẫn còn dặn dò tôi rằng: "Tính cách mẹ của cậu như vậy, có một bà mẹ như mụ phù thủy thế kia, chẳng trách không cần nhà mẹ đẻ nữa."
Tôi chỉ có thể cười trừ với họ, cũng không biết nói gì, đợi đến khi đưa các hàng xóm láng giềng ra ngoài cả rồi, tôi quay trở lại trong sân, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn, mẹ tôi từ khi bắt đầu đã quỳ trên đất, cúi đầu xuống đất, mãi cho đến bây giờ cũng không ngẩng đầu lên, hình như rất là sợ bà lão này, bà lão này cũng không nói tiếng nào, để mặc cho mẹ tôi quỳ như vậy, quỳ miết đến mười mấy phút đồng hồ, vẫn không có ai lên tiếng, lúc này tôi có chút không nhịn được nữa, bèn đi qua đó đỡ lấy mẹ tôi rồi nói: "Mẹ, đứng dậy đi."
Mẹ tôi giãy dụa một cái, hất tôi ra rồi nói: "Diệp Tử con đừng lo, đây là bà ngoại của con."
"Chuyện gì thế này đây chứ?" Tôi thấy mình không kéo được mẹ tôi, bèn đứng dậy nhìn bà lão rồi nói.
Bà lão nhìn tôi, hoàn toàn không có chút gì gọi là sự hiền từ của việc bà ngoại nhìn cháu trai, trên mặt còn có kiểu biểu cảm châm chọc kì quái, nói: "Nghe không hiểu à?"
"Hiểu thì hiểu rồi, nhưng cháu thật sự vẫn còn mơ hồ lắm, hay là bà giải thích một chút đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nói một câu không sợ làm bà tức giận, người ở cả cái thôn này đều biết mẹ cháu không có nhà mẹ đẻ, từ trước đến nay cháu cũng không hề biết mình còn có một bà ngoại." Tôi nhìn bà lão rồi nói, bất kể bây giờ có là tình huống gì đi chăng nữa, bà ta cứ để mẹ tôi quỳ thế này thì trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.
Bà lão nghe xong câu này, cười lạnh rồi nhìn mẹ tôi và nói: "Xem ra nhà mẹ đẻ của cô thật sự đã khiến cô mất mặt, nhắc cũng không thèm nhắc đến, còn thật sự cho rằng người nhà mẹ ruột của cô chết hết rồi cơ."
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn dụa nói: "Mẹ, không phải như vậy đâu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận