"M.ẹ k.i.ế.p, anh còn hả hê trước sự xui xẻo của tôi sao, làm ơn gọi Lý Thanh và Tiểu Thất đến đây mau." Bàn Tử nói.
Bàn Tử nói đùa thì đùa, nhưng vẫn gọi điện cho Lý Thanh và Tiểu Thất. Cả hai đều đang tắm, đợi hơn mười phút sau họ mới đến, đến khi nghe được tình hình câu chuyện, mỗi người đều có biểu cảm kỳ lạ, tôi xua tay nói: "Đừng ai hỏi tại sao tôi không chịu, khiến tôi sợ chết khiếp, các người có biết không?"
"Đi thôi, về phòng xem thế nào." Tiểu Thất vừa nói vừa cười.
Tôi quấn khăn tắm vào mông, đi đến bên cạnh cửa đá một cước. Lúc này tôi xả cơn giận đang kìm nén của mình, hét lên: "Mở cửa ra, không mở ông đây sẽ báo cảnh sát!"
"Được rồi được rồi, anh nghĩ chị Thu Ly sẽ sợ cảnh sát sao?" Tiểu Thất bước tới, cô ấy nhẹ nhàng gõ cửa và nói: "Chị Thu Ly mở cửa, là em đây."
Giọng nói gọi cửa của Tiểu Thất hữu dụng hơn nhiều so với tiếng gõ cửa của tôi. Cửa đã mở, một người phụ nữ mặc áo sơ mi của tôi, đi chân trần trên tay cầm một chai coca, cô ta lạnh lùng đến mức quay người lại với tôi và nói: "Anh còn gọi người đến, có phải là đàn ông không?"
"Cô gái à, đừng nói như vậy, cô cũng biết rằng Diệp Tử luôn trung thực. Nếu cô đối với tôi như vậy, Bàn Gia tôi sẽ không làm cô thất vọng. Cô đừng thấy Lý Thanh giống hòa thường vậy, nếu đổi là Lý Thanh anh ta sẽ không như vậy." Bàn Tử xoa xoa tay nói.
Đương nhiên cô gái này không hề để ý tới Bàn Tử, Tiểu Thất dường như có mối quan hệ cũng khá thân với Hỗn Thế Ma Vương này. Cô ấy đi tới nắm lấy cánh tay của Hỗn Thế Ma Vương nói: "Chị Thu Ly, sao chị lại đến đây?"
"Chị đây chờ món ăn này đã lâu như vậy, cũng không muốn tranh vị trí chính thất, nhưng không thể để Liễu Thanh Tư lấy được nó. Nghe nói Liễu Thanh Tư cũng có hứng thú với tên ngốc này, em cũng biết đó, nói đến sự nữ tính và khả năng quyến rũ đàn ông, không ai trong chúng ta có thể sánh được với Liễu Thanh Tư. Chị đây chỉ muốn sử dụng một chút ép buộc, ai ngờ tên ngốc này, chị đã chủ động cởi quần áo, nhảy lên cả người cậu ta, vậy mà cậu ta lại bỏ chạy!" Hỗn Thế Ma Vương đúng là Hỗn Thế Ma Vương, câu chuyện cưỡng hiếp tôi như vậy mà khi cô ta mở miệng kể lại chỉ như việc cô ta đang đun nước sôi vậy.
"Tin tức của chỉ cập nhật nhanh quá?" Tiểu Thất che miệng cười. Tiểu Thất này đôi lúc cũng đã như ác quỷ rồi, so với cô gái này càng không là gì hết.
"Việc này quan trọng thế nào, chị còn hời hợt được sao? Mọi người mau ngồi xuống, đừng đứng nữa, mau ngồi, mau ngồi." Cô gái chào hỏi, làm như đây là phòng của cô ta chứ không phải của tôi.
Bàn Tử đi lấy quần lót và quần cho tôi, tôi chạy vào nhà vệ sinh mặc vào, nghe thấy bọn họ nói chuyện ở ngoài, tôi có chút sợ hãi khi phải ra ngoài. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ, ông đây cả đời bị một người phụ nữ dọa đến như vậy, còn dùng cách thức đặc biệt này nữa chứ.
Nhưng tôi không thể trốn trong nhà vệ sinh mãi được? Và trước mặt rất nhiều người như vậy, cô ta chắc chắn không thể làm điều này thêm lần nữa, nên tôi cắn răng bước ra ngoài, cô gái ngồi trên ghế sofa dùng ngón tay ngoắc tôi và nói: "Tên nhóc này, đến đây".
Hành động này và ánh mắt của cô ta rất khiêu khích. Tôi đã giả vờ lạnh lùng cả ngày hôm nay, nhưng cảm giác đó vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, tôi nghiến răng nghiến lợi bước tới và nói: "Chuyện gì? "
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: "Với ngoại hình của tôi, tôi nghĩ cho dù thế nào thì cũng xứng với cậu. Cậu có nhất thiết phải sợ hãi như vậy không?"
"Cô gái, xin hãy tự trọng. Đây không phải là vấn đề cô có xứng hay không. Chỉ cần cô như vậy, đổi lại là những người đàn ông khác chưa chắc họ nuốt trôi." tôi nói.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi nói: "Cậu xem tôi là gì hả? Tôi sao có thể thích những người đàn ông bình thường? Nếu không phải người khác nói tôi và cậu là song sinh, sau khi chúng ta giao hợp âm dương sẽ có lợi ích không ngờ đến, cậu nghĩ tôi thèm cậu chắc."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận