Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 536: Bên Trong Thần Miếu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Cho nên tôi của lúc này không biết nên nói gì và nói như thế nào.
Cuối cùng Trần Đông Phương kéo Bàn tử, không cho anh ta tiếp tục nói rồi bước tới bên cạnh tôi cố ý chuyển chủ đề nói: "Liễu tiểu thư, không, Diệp tử là cháu tôi, cô giờ cũng coi như đã là cháu dâu, bao giờ chúng ta xuất phát?"
"Ngày hôm nay." Liễu Thanh Tư mặt đỏ lên nói.
"Hôm nay, hai người vừa mới trải qua một đêm vất vả, có đi được không?" Bàn tử nở nụ cười xấu xa nói.
"Sức thanh niên chắc không có vấn đề gì đâu." Trần Đông Phương nói.
"Mọi người quay về chuẩn bị đi, tôi cũng cần chuẩn bị ít đồ." Liễu Thanh Tư ngẩng đầu lên nói với tôi. Tôi gật đầu, lúc này cô ấy mới buông tay tôi ra liền chạy đi. Sau khi Liễu Thanh Tư rời đi, Bàn tử mới bước thấp bước cao chạy đến bên cạnh tôi hỏi: "Được lắm, mẹ kiếp người phụ nữ này mà cậu cũng dám ngủ, gan lớn đấy, mùi vị thế nào?"
Tôi trừng mắt anh ta một cái nói: "Tôi lại còn đi nói cho anh biết sao?"
"Cậu thật là keo kiệt quá đi." Bàn tử bĩu môi nói.
"Đi thôi, đi vào trong lều rồi nói." Tôi đáp.
Vào trong lều, tất cả bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt ái muội, Bàn tử hỏi tôi tại sao đột nhiên quyết định làm điều này, tôi lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, trong lúc bối rối mơ hồ thôi."
"Được rồi, không nói cái này nữa, cho anh xem một thứ." Tôi lấy từ trong người ra tấm bản đồ, Bàn tử nhìn tấm bản đồ mà ngơ ra hỏi: "Máu?"
Tôi đem chuyện Trác Mã lão thái thái tối qua dùng máu vẽ lên tấm bản đồ này kể lại một lượt cho họ. Nghe xong họ đều nhìn nhau kinh ngạc. Tôi biết họ chắc chắn cũng có cảm nhận giống tôi, không quá tin vào tấm bản đồ này.
"Diệp tử cậu thấy sao?" Bàn tử hỏi tôi.
"Tôi lựa chọn tin tưởng." Tôi đáp.
"Chậc chậc, ngủ với người ta một đêm giờ cái gì cậu cũng tin." Bàn tử cười nói.
"Con mẹ anh đừng có ăn nói linh tinh, tôi là loại người đó à? Tôi có thể cảm nhận được tình cảm mà bộ lạc của họ dành cho thánh thần, quả thực có một loại giao tiếp và kết nối nào đó giữa thánh nữ và thần. Tôi không biện minh cho hành vi của mình, thực sự đó là một cảm giác rất kỳ lạ. giống như tôi và Liễu Thanh Tư chỉ gặp nhau có vài lần nhưng có cảm giác như đã quen từ rất lâu rồi. " Tôi nói.
Bàn tử không tiếp tục đùa với tôi nữa nói: "Được, vậy thì nghe cậu, cậu là thần ở đây, sâu trong núi tuyết cũng là tộc nhân của cậu, ở nơi này cảm nhận của cậu chuẩn hơn bất kỳ ai. Bàn gia tôi cũng cảm thấy dường như có thứ gì đó đang gọi cậu tới, kể cả chúng ta không có tấm bản đồ này thì cũng sẽ tìm được nơi đó, bởi đó là nơi thuộc về cậu."
"Anh đừng có đuổi hình bắt chữ nữa được không?" Tôi lườm Bàn tử một cái.
Tôi vừa nói xong thì Trần Đông Phương bỗng dưng vỗ vỗ vai tôi nói: "Đi, ra đây với tôi một lát."
Ông ta đột nhiên yêu cầu tôi ra ngoài nói riêng, tôi nghĩ ông ta muốn cùng tôi phân tích hậu quả nghiêm trọng của chuyện xảy ra giữa tôi và Liễu Thanh Tư. Tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng giải thích với ông ta rằng Liễu Thanh Tư không liên quan đến chuyện này chuyện nọ như lời đồn của người ngoài, nhưng Trần Đông Phương lại tuyệt nhiên không nhắc gì về việc đó. Sau khi rời khỏi lều, ông ta không hề dừng lại cho đến khi cách xa lều của người chăn cừu. Ông ta đưa cho tôi một điếu thuốc lá nói: "Diệp Tử, lúc đầu tôi cũng không muốn nói cho cậu biết, nhưng lúc này, tôi không thể giấu cậu điều gì, Bàn tử có vấn đề."
"Cái gì?" Tôi hỏi.
"Tối hôm qua, nửa đêm nửa hôm Bàn tử một mình ra khỏi lều, có lẽ là mộng du, cũng không chắc lắm." Trần Đông Phương đáp.
"Anh ta làm cái gì?" Tôi kinh ngạc, tại sao tới giờ tất cả các mâu thuẫn đầu mối đều chỉ về Bàn tử?
"Anh ta trông rất kỳ lạ, cứ đi một bước quỳ một bước như người đạo sĩ tu hành khổ hạnh mà hướng mặt về núi phủ tuyết. Tôi lặng lẽ đi theo anh ta và khi anh ta quay lại, tôi thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh ta. "Trần Đông Phương nói.
"Chỉ có vậy, không làm chuyện gì khác?" Tôi hỏi.
Trần Đông Phương lắc đầu nói: "Chỉ như vậy, sau khi quay trở về lại tiếp tục ngáy. Sáng ra tôi có hỏi anh ta chẳng nhớ gì hết."

Bình Luận

0 Thảo luận