Bàn tử thấy tình trạng tôi như vậy thì cũng ngơ người ra sau đó vội chạy tới nhưng bị anh trai tôi ngăn lại, anh ấy nói: "Đám hòa thượng và kinh văn này là do Thiên Thủ Quan m thiết kế ra, có thể nói là muốn dồn Diệp tử vào chỗ chết, cho nên Diệp tử càng mạnh thì năng lượng của kinh văn sẽ càng lớn, không thể làm như vậy."
Nói xong anh ấy xoay người cầm chắc dao trong tay phi thẳng về hướng tượng Địa Tạng Bồ Tát đang nhìn tôi cười lạnh kia. Muốn đánh địch phải bắt được tướng địch, dù gì tượng Địa tạng Bồ tát cũng ở trung tâm điện chính, nên dao của anh trai nhát đầu tiên chính là xông tới đó.
Ngay khi con dao của anh trai chuẩn bị đâm vào tượng Địa Tạng Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát cầm hoa đã giơ ngón tay ra và kẹp con dao của anh ấy chỉ bằng hai ngón tay, con dao của trong tay anh trai đã không có cách nào di chuyển tiếp được. Trên mặt bức tượng vẫn hiện lên nét cười giễu cợt. Khoảnh khắc tiếp theo, con dao của anh trai gãy đôi, toàn thân anh ấy dường như bị một lực rất mạnh hất bay ra. Khi anh ấy ngã xuống đất, máu đã chảy ra từ khóe miệng.
"Bàn tử, mau giúp tôi điểm hồn đăng, nhanh lên!" Lần đầu tiên tôi thấy anh trai mình thảm bại như vậy, mà mới ngay chiêu đầu con dao trong tay anh ấy đã gãy. Quả nhiên đám tượng phật do Thiên Thủ Quan m làm ra này không phải là thứ anh trai tôi có thể đối phó được.
"Không!" Anh ấy trừng mắt nhìn Bàn tử.
Nói xong anh ấy lại tiếp tục xông lên.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ chợt vuốt ve lên mặt tôi, đó là một bàn tay dịu dàng mềm mại, ấm áp như lông cừu, mang theo mùi thơm nhẹ dịu. Mùi hương này đối với tôi rất quen thuộc, đó là Liễu Thanh Tư.
Không biết có phải là vấn đề tâm lý hay không, nhưng khi Liễu Thanh Tư tay chạm vào mặt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí cơn đau xé nát toàn thân cũng dịu đi không ít.
"Ngủ đi chàng trai nhỏ, mọi việc ở đây cứ giao cho tôi." Liễu Thanh Tư cười nói.
Cô ấy cười rất ấm áp.
Lời nói của cô ấy có tác dụng như thuốc an thần vậy, khiến mí mắt tôi trở nên nặng trĩu.
Nhưng tôi cứ nhìn cô ấy như vậy.
Cô ấy vẫn nhìn tôi cười nói: "Cậu thật sự quên tôi rồi sao?"
Nói xong cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh trai tôi. Cô ấy cởi giày, để chân trần rồi vén tóc lên một chút.
Lúc này, cô không còn xinh đẹp mỹ miều nữa mà mang trong mình ánh sáng thiêng liêng bất khả xâm phạm.
Cô ấy ngồi xếp bằng xuống sau đó nhìn tôi nói: "Tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu việc cho cậu thôi. Vốn dĩ tôi không muốn cậu nhìn thấy cảnh này nên muốn gặp cậu sớm vì tôi biết nhìn thấy tôi rời đi cậu sẽ rất buồn. Tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới tìm thấy cậu và tôi cũng không nỡ rời bỏ cậu.
"Nhưng thực sự đã đến lúc phải rời đi." Cô ấy mỉm cười, rơi nước mắt.
Anh trai tôi không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng bên cạnh tôi nhìn Liễu Thanh Tư không nói một lời. Lời nói của Liễu Thanh Tư khiến trái tim tôi nổ tung, tôi kéo anh ấy nói: "Cô ấy muốn làm gì vậy? Anh ngăn cô ấy lại đi, ngăn cô ấy lại!"
Anh trai chỉ nhìn tôi lắc đầu.
Lần này, tôi cảm thấy người phụ nữ đột nhiên bước vào cuộc đời tôi hơn nữa có vô số khuôn mặt trước mặt tôi, người khiến tôi vừa yêu vừa hận này thực sự sắp phải rời đi rồi.
Tới tận lúc này tôi mới nhận ra không biết từ lúc nào cô ấy đã đi vào trong trái tim tôi.
Liễu Thanh Tư nhìn tôi cười lần cuối sau đó tay cô ấy bắt đầu di chuyển thực hiện các động tác.
Mắt cô ấy đã nhắm lại.
Cả người cô ấy bắt đầu tỏa ra một ánh sáng trắng.
Lúc này cô ấy không còn giống như một con người mà giống như tiên giáng thế vậy.
Cùng với những động tác tay của cô ấy, trên mặt đất dần xuất hiện những bông hoa sen. Cảnh này giống như bùa phép của Bàn tử lúc đối phó với đám lạt ma.
Từng đóa hoa sen trắng muốt tinh khôi khiến cho cả người cô ấy trở nên vô cùng xinh đẹp
Khi những đóa hoa sen nở, những bức tượng Phật bằng vàng bắt đầu tan chảy.
Cơn đau trong cơ thể tôi bắt đầu giảm bớt vì tượng phật đang tan chảy đã ngừng niệm kinh.
Khi tượng phật vàng tan chảy, nước vàng bắt đầu tan biến trong không khí.
Cuối cùng tất cả các tượng phật dần tan biến, mọi thứ xung quanh trở lại một mảng trống rỗng.
Tôi dùng hết sức bình sinh nhổm dậy, liều mạng bò về phía Liễu Thanh Tư, tôi thấy rõ cô ấy đang nhìn mình, tôi đưa tay định nắm lấy cô ấy nhưng tay tôi lại trống rỗng.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng cô ấy từ từ tan biến.
Tôi quay đầu lại nhìn anh trai hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh trai bước đến bên cạnh đỡ tôi dậy nói: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, anh đã biết cô ta từ đâu tới."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận