"Sao cô lại đến nữa rồi?! Chẳng phải Bàn Tử cho con của cô đi đầu thai, thì cô sẽ không xuất hiện nữa sao?!" Khi mới nhìn thấy cô Ngốc thì ngay lập tức tôi vẫn bị dọa cho giật nảy mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại tâm trạng, gương mặt cười của Cô Ngốc là nỗi ám ảnh của tôi là thật, nhưng nhìn nhiều thì cũng quen dần, tôi chỉ muốn biết lúc này cô Ngốc lại xuất hiện là muốn làm gì.
Trên gương mặt của cô Ngốc vẫn mang một nụ cười, cô ấy cứ nhìn tôi như vậy, nói thật lòng, cô Ngốc xuất hiện gây náo loạn, tôi đã từng thấy không ít lần, nhưng tôi vẫn thật sự chưa từng nghe cô ấy nói lần nào.
"Cô đừng có nhìn tôi như vậy nữa, nên đi thì mau đi đi, người với quỷ khác biệt, cô đừng có động một chút là xuất hiện như vậy chứ." Tôi nói.
Cô Ngốc cứ nhìn tôi, rồi chỉ chỉ tay lên bộ đồ của mình, sau đó chắp hai tay lại với tôi, làm một tư thế tay của đạo Phật, xét từ động tác của cô ấy, hình như là có gì đó muốn nói với tôi, nhưng chỉ dựa vào mấy động tác này, tôi thật sự thấy chẳng hiểu mô tê gì, không biết rốt cuộc cô ấy muốn truyền đạt điều gì nữa.
"Hửm?" Tôi hỏi.
Cô Ngốc lại lặp lại động tác này một lần nữa, ngay vào lúc này, mẹ tôi đột nhiên đẩy cửa bước vào, mẹ tôi gọi: "Diệp Tử à, con không ngủ mà làm gì thế?"
Mẹ tôi vừa mới dứt lời, thì cả người đều cứng đờ, bà ấy mở to đôi mắt to tròn nhìn cô Ngốc, cả người đều trong trạng thái đứng sững, tôi vừa nhìn thấy bộ dạng này, thì biết ngay cô Ngốc đã dọa mẹ tôi đến ngơ người rồi, tôi vội vàng phẩy tay với cô Ngốc rồi nói: "Cô đi đi! Cô đi mau đi!"
Cô Ngốc nhìn tôi, vẫn cười với tôi, như cả người cô ấy dần dần trở nên mờ ảo, biến mất trước mắt chúng tôi, chỉ để lại trên đất một vũng nước lớn, đợi cho đến khi cả người cô Ngốc đều đã biến mất rồi, mẹ tôi mới há hốc mồm mà thở, tôi vội vàng đứng dậy đỡ lấy mẹ tôi rồi nói: "Mẹ à, mẹ nghe con nói này, cô Ngốc không phải là người xấu, cô ấy có điều muốn nói với con."
Có thể mẹ tôi bị dọa cho ngơ người, mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ khắp người, tôi nói chuyện với mẹ tôi một lúc lâu thì bà ấy mới bình tĩnh trở lại, bà ấy nhìn tôi rồi nói: "Diệp Tử, mẹ biết, cái này so với những chuyện mà tụi con làm thì cũng chẳng là gì, từ sau khi biết chuyện ông nội con lột da cha của con xong, đối với mẹ mà nói chẳng có chuyện gì là lạ lùng nữa, nhưng mà có lúc mẹ rất là lo lắng cho sự an toàn của con."
Tôi gật đầu rồi nói: "Mẹ cứ yên tâm đi, không sao đâu, bình thường đều có anh trai với cả Bàn Tử chăm sóc cho con mà."
Mẹ tôi gật đầu, nói: "Ừm, Trọng Mưu là một đứa trẻ rất đáng tin cậy."
Nói xong, mẹ tôi ngừng lại một chốc, sau cùng, bà ấy thở dài một cái rồi nói: "Ông nội của con là một người thông minh, Diệp Tử, mẹ cứ cho rằng ông nội của con đã đi rồi thì tất cả mọi chuyện sẽ dừng lại, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn còn liên quan đến ông ấy a. Con đến tìm chú Trụ Tử của con một chuyến đi, chuyện liên quan đến Hàn Tuyết, chú ấy chắc chắn là có biết chút ít, còn cả chuyện của cô Ngốc nữa, ít nhiều gì chú ấy cũng sẽ biết. Trước đây có một số chuyện mẹ chỉ cảm thấy kì lạ, bây giờ mẹ cảm thấy, có lẽ trong một số chuyện thì ông nội của con đều đã có sắp xếp cả rồi, ví dụ như Hàn Tuyết, ví dụ như cô Ngốc nữa."
Mẹ tôi đứng dậy bước ra ngoài, bà ấy muộn như vậy rồi còn không ngủ mà qua đây tìm tôi, chắc là muốn nói mấy lời này, tôi muốn nói với bà ấy gì đó, mà cũng không nói nên lời. Sau khi tiễn mẹ tôi ra ngoài, tôi ra sân đứng hút mấy điếu thuốc, tôi phát hiện tôi không thể nào hiểu được động tác tay mà cô Ngốc làm với tôi rốt cuộc là có ý nghĩa gì, ngoài ra thì tôi còn nghĩ ngợi về những lời mà mẹ tôi nói.
Vào lúc này mà bà ấy lại bảo tôi đi tìm chú Trụ Tử, nói thật, trải qua thời gian lâu như vậy, nếu nói trong chuyện này người mà tôi không nhìn rõ được nhất là ai, thì chắc chắn đó chính là chú Trụ Tử. Hình như đối với chuyện năm đó dù ít dù nhiều thì chú ấy cũng đều biết một chút, nhưng chú ấy lại giống như là không có chút hứng thú gì với chuyện này. Về điểm này thì chú ấy khác với Trần Đông Phương, Trần Đông Phương là người gần đây tham gia vào tất cả mọi hoạt động của chúng tôi, nhưng chú Trụ Tử thì không, ông ấy là một người biết chuyện, nhưng lại muốn tách mình ra khỏi chuyện này.
Cuối cùng, tôi dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, đi đến nhà chú Trụ Tử, trong chuyện của Hàn Tuyết ông nội tôi có tham gia vào thì tôi có thể hiểu được, nhưng trong chuyện của cô Ngốc, chẳng lẽ ông nội tôi cũng có phần? Đây là lời gợi ý mà những lời nói của mẹ tôi mang đến cho tôi, cũng là vấn đề mà tôi luôn nghĩ đến từ sau khi quay về từ chỗ của Nhị gia, có lẽ ông nội không hẳn chủ trì đại sự liên quan đến chuyện tôi được sinh ra, mà thậm chí còn quyết định một số nhân tố ở bên cạnh tôi luôn rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận