Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 310: Máy Nghe Lén (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Quả nhiên nếu như không phải là Bàn Tử và nha đầu này vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chắc tôi sẽ nghi ngờ trận hỏa hoạn này là do hai người đó gây ra mất, chỉ có phóng hỏa thì mới có thể có lý do hoàn toàn chính đáng để mà bước vào nhà của anh trai, dù sao thì ban nãy nếu như không phải tôi thật sự tức giận bốc hỏa, hai người họ cũng sẽ lén lút mò vào rồi.
Tiểu nha đầu lái xe như bay, lúc chúng tôi đuổi đến nhà của anh hai, trong nhà đã bốc khói đen dày đặc, nhìn hướng khói đen bốc ra vậy mà lại chính là từ trên tầng hai của anh trai tôi, mấy thôn dân muốn vào đó dập lửa, nhưng lúc này cổng chính nhà anh trai tôi đã khóa chặt nên căn bản không thể tiến vào trong, họ nhìn thấy tôi bước xuống xe, Tam Lý Đồn cách Phục Địa Câu không xa, mọi người cũng đều biết tôi là em trai của chủ nhà Tôn Trọng Mưu, liền đến hỏi tôi: "Cậu có chìa khóa không? Nếu có thì mau mau mở cổng để vào bên trong dập lửa đi a!"
"Tôi không có." Tôi lắc đầu nói.
"Giờ phải làm sao đây? Có cần phá khóa không?" Bàn Tử nhìn tôi nói.
Tôi nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, Bàn Tử nhìn tôi, khiêng một tảng đá lớn đến, thành thục đập lên trên ổ khóa kia, sau khi đập khóa ra thì anh ấy nói với các hương thân: "Mau mau dập lửa!"
Các hương thân giúp đỡ cũng rất là nhiệt tình, nhưng lúc này đã quá muộn rồi, lửa đã cháy phừng phừng hơn so với ban nãy, từng chậu rồi từng chậu nước thật sự như là hạt muối bỏ biển, nhìn thấy lửa này đã không còn cách nào có thể khống chế, Bàn Tử nói với tôi: "Diệp Tử, Bàn gia tôi vào trong đó một chuyến đây, bây giờ tôi thật sự không phải là đi lục lọi bí mật của anh trai cậu đâu, mà là tôi đến để giúp, lỡ như bên trong có thứ gì đó quan trọng với anh trai cậu thì sao, chúng ta có thể cứu được cái gì hay cái đó a."
Tôi đương nhiên là biết tâm ý của Bàn Tử, cứu đồ là thật, lúc cứu đồ có thể nhòm ngó bí mật của anh trai đương nhiên cũng hay, thật ra đến lúc này rồi, tôi cũng không thể cố chấp bảo thủ như vậy, nhưng mà lửa lớn như thế kia, tôi nói với Bàn Tử: "Thôi vậy, lửa cháy lớn quá, anh vào đó thì nguy hiểm lắm."
"Không sao!" Bàn Tử nói, nói xong, anh ấy chạy vào nhà dân kéo ra một tấm chăn bông, sau đó nhúng tấm chăn bông vào nước, rồi lại tự mình dội một thùng nước từ trên đầu xuống, sau đó anh ấy trùm lấy chăn bông rồi xông vào bên trong, khiến các thôn dân nhìn ngơ người, tôi cũng bất giác cảm thấy lo lắng cho Bàn Tử, nói thầm thằng cha này vì muốn xem bí mật của anh trai mà cũng liều mạng thật đó, lửa cháy như vậy mà anh cũng dám vào bên trong sao?
Ngay vào lúc chúng tôi đang lo lắng, cửa sổ ở trên lầu của anh trai đột nhiên rơi xuống đất, vô số đốm lửa bắn tung tóe, sau đó thì có một thứ bị vứt xuống bên dưới, tôi vừa nhìn một cái, đó chính là bộ trống mà tối hôm đó anh trai tôi ôm lúc vào Mười hai hang quỷ, mấy cái khác thì không nói, vừa nhìn thấy cái trống này thôi là tôi biết chuyến này Bàn Tử đi lên đó tuyệt đối là xứng đáng, da trống trên chiếc trống này, là được làm từ tấm da mà năm đó cha tôi bị lóc ra, điều này bất kể là đối với anh trai hay đối với tôi mà nói thì đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Mà bởi vì cửa sổ được mở ra, ngọn lửa bên trong lại một lần nữa bùng lên lớn hơn, tôi hét lên về phía cửa sổ: "Bàn Tử, anh có cần mạng nữa không thế, mau ra đây đi!"
Nhưng hình như Bàn Tử căn bản không hề nghe thấy tôi đang hò hét, anh ấy cũng không trả lời tôi, tiểu nha đầu cười rồi nói: "Bàn gia của anh lần này đoán chừng sắp biến thành heo quay rồi, đúng là liều mạng thật đó."
"Em bớt nói mấy câu đi, còn muốn tìm bà nội không hả?" Tôi trừng mắt với tiểu nha đầu một cái, nói.
Ngay vào lúc này, một thân hình to lớn từ trên cửa sổ nhảy xuống, sau đó nặng nề bước đi trên mặt đất, thân hình này vừa nhìn một cái là biết ngay là Bàn Tử, tôi vội vàng chạy đến, ông nội này vừa bịt mông vừa kêu oai oái, bề mặt của tấm chăn bông đã biến thành một cục đen sì, tóc trên đầu ổng cũng bị cháy xém không ít, chỉ có điều trong tay ông ấy, nắm chặt một chiếc gương đồng.
Lúc này tôi không còn quan tâm là Bàn Tử lấy ra được thứ gì nữa, tôi hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, may mà mông Bàn gia tôi to, Diệp Tử, đồ đạc bên trong đều cháy gần hết, khói lớn quá không mở được mắt, tôi nhìn thấy cái trống đó ở chỗ cửa nên vứt nó xuống đây, sau đó tiện tay vớ lấy được một thứ này." Bàn Tử giơ tấm gương đồng này lên rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận