Giọng phụ nữ này nghe có vẻ như còn rất trẻ, chắc chắn không phải là của Lý lão thái rồi, nhưng Lý lão thái là người phụ nữ duy nhất mà tôi biết bây giờ có khả năng xuất hiện trong đám lau sậy này nhất, ngoài bà ấy ra tôi không nghĩ ra được còn có người nào khác, cộng với việc bây giờ còn là ban đêm, khiến tôi nhớ đến những nữ quỷ câu dẫn thư sinh trong mấy truyện Liêu Trai nghe lúc nhỏ, tôi không biết rốt cuộc là có nên trả lời hay không, sợ tôi mà trả lời một cái là sẽ bị người ta moi hết tim gan ra ăn mất.
Tôi châm một điếu thuốc, cũng không trả lời lại, trong tay nắm chặt khẩu súng tiểu liên, nhủ thầm rằng mày mà là một nữ quỷ ăn tim gan thật, chỉ cần dám bước ra đây thì ông đây sẽ cho mày một tràng đạn cho mày nếm thử mùi vị, trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng cơ thể thì lại rất thành thật mà run lên bần bật.
Ngay vào lúc này, ở chỗ đó, lại một lần nữa vang lên giọng phụ nữ dịu dàng như có như không: "Diệp Tử!"
Vấn đề là, ngoài âm thanh gọi tôi ra, thì không có bất kì một âm thanh nào khác, giống như là ở nơi đó có một người phụ nữ bị trói gô lại đang gọi tôi vậy, nhưng mà bạn sẽ nói là cô ta bị trói gô cổ lại rồi mà còn gọi tôi một cách ngọt ngào như vậy sao, đó đâu phải là cầu cứu đâu, đó là muốn SM mà.
Tôi vẫn cố gắng hết sức để không trả lời, cũng không đi xem thử, nhưng mà chưa qua được một phút, cô ta lại một lần nữa kêu lên một tiếng: "Diệp Tử!"
"Ông mày ở đây! Là người hay là quỷ mày đến đây mà tìm!" Tôi dụi điếu thuốc dập tắt nó rồi nói, giọng nói này không chỉ gọi tôi khiến tôi sởn gai ốc cả người, mà thậm chí còn gọi khiến tôi ngứa ngày trong lòng, ngữ điệu hơi giống như mấy cô gái đứng trước cửa thanh lâu gọi khách quan đến đây chơi ở trên phim á. Điều này thật sự khiến tôi muốn nhịn cũng không nhịn được.
Sau khi tôi nói như vậy xong, giọng nói đó đã dừng lại, lúc này trong lòng tôi đã bắt đầu chửi Bàn Tử, anh nói xem anh tỉnh dậy thì gọi ông đây dậy là được rồi, mắc gì lại chạy đi hoạt động một mình? Bây giờ tôi muốn Bàn Tử nhanh chóng quay lại, bởi vì tôi biết, nếu như thật sự có một nữ quỷ ở ngay bên cạnh tôi, chỉ dựa vào việc tôi chửi mấy câu thì chắc chắn là không đuổi nó đi được.
Quả nhiên là vậy, chẳng bao lâu sau, đột nhiên giọng nói này lại một lần nữa vang lên: "Diệp Tử."
"Diệp đ* m* mày!" Tôi đứng dậy, nâng khẩu súng tiểu liên lên đi về phía mà giọng nói đó phát ra, mày câu dẫn mê hoặc tao như vậy, bất kể mày là người hay là quỷ tao cũng phải gặp mặt mày. Chủ yếu là tôi cảm thấy cái này chẳng phải là thứ có đạo hạnh gì, bởi vì nếu như có đạo hạnh, nó sẽ trực tiếp bóp chết tôi chứ không có ở một bên làm trò mập mờ, lúc tôi xông qua đó, phát hiện nơi này cơ bản là chẳng có ai, bốn bề đã quay trở lại thành một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió khẽ thổi lay đám lau sậy kêu xào xạc.
"Chẳng phải mày gọi tao sao? Người đâu rồi!" Tôi kêu lên, không nhìn thấy người thì càng chứng tỏ nó đang giấu đầu lòi đuôi, việc càng khiến tôi trở nên tự tin.
"Diệp Tử." Kết quả ngay vào lúc này, giọng nói này lại một lần nữa truyền đến, ngay lập tức, cả người tôi thật sự sững ra, bởi vì lần này giọng nói này lại cách tôi gần đến như vậy, tôi thậm chí còn cảm nhận được phía sau lưng tôi đang có một luồng hơi lạnh, tôi đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái, vốn dĩ muốn lập tức bóp cò súng ngay, kết quả tôi vừa quay đầu lại nhìn, cảnh tượng đập vào mắt lại là Bàn Tử đang vuốt tóc làm bộ làm dáng.
Anh ta đang ** nửa thân trên, tay nhón lan hoa chỉ, trong ánh mắt đầy nét quyến rũ đang nhìn tôi, nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không biết là muốn mắng hay là muốn cười nữa, nhưng mà cuối cùng vẫn trực tiếp đá anh ta một cái rồi mắng: "Bà mợ mười tám đời tổ tông nhà anh, vào lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để đùa với ông đây hả?"
Bàn Tử bị tôi đá cho một cái thì ngồi thụp xuống đất, tôi mắng anh ta như thế, anh ta thì vẫn cứ như là một cô gái ế lâu năm mười năm nay chưa từng nhìn thấy đàn ông vậy, cứ nhìn tôi đá lông nheo, lan hoa chỉ đưa ra, cái miệng nhỏ chúm cha chúm chím lập tức phun ra hai chữ hết sức yểu điệu: "Diệp Tử."
Bàn Tử mô phỏng theo giọng của phụ nữ đúng là quá giống đi, cộng với phương phi tướng tốt và cặp dz* to còn to hơn rất nhiều cô gái, trong sự điệu đà lại xen lẫn chút nhợn nhợn, khiến tôi lập tức nghĩ đến Như Hoa của Khấu gỉ mũi trong phim điện ảnh của Châu Tinh Trì, thậm chí còn thấy buồn nôn hơn cả Như Hoa, tôi cười rồi mắng anh ta: "Cmn anh n*ng đấy à? Còn giỡn nữa?"
Bàn Tử không để ý đến tôi, bây giờ anh ấy vẫn làm bộ dạng lẳng lơ đó, vốn dĩ tôi đã thấy nhẹ nhõm rồi, nhưng nhìn anh ta cứ như vậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, loại cảm giác này khiến tôi có chút hốt hoảng, tôi châm một điếu thuốc trừng mắt với anh ta một cái rồi nói một cách hơi hoang mang: "Được rồi, đừng đùa nữa, ông đây nói đừng ồn ào nữa có được không hả? Còn như vậy nữa là tôi giận đó!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận