Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 521: Sống Thấy Người, Chết Thấy Xác (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Chúng tôi nghe ông ta nói câu này thì lập tức ngơ người. Lý Thanh dường như muốn lao lên động thủ nhưng Trần Đông Phương đã ngăn lại hỏi: "Liễu hay Lưu?"
"Chị Liễu Liễu Thanh Tư ấy, trừ chị ấy ra làm gì còn ai có năng lực như vậy?" Người đó cười nói.
Ông ta vừa nói câu này xong thì Trần Đông Phương trực tiếp từ phía sau đưa tay ra ghì cổ người đàn ông. Người đó lập tức giơ hai tay lên nói: "Tôi nói này người anh em, tôi vừa cứu mạng mọi người đó, vừa nói đại ân không biết lấy gì báo đáp giờ đã muốn động thủ với tôi à, không hợp lý lắm nhỉ?"
"Đây là chuyện gì vậy, Liễu Thanh Tư không phải muốn giết chúng ta mà là muốn cứu chúng ta?" Bàn tử đang mơ hồ, tôi cũng hoang mang không ít. Vừa rồi Liễu Thanh Tư nói chúng tôi ở nguyên đó đợi, kết quả xém chút nữa mạng cũng không còn, rất rõ ràng là là cô ta ám hại chúng tôi, nhưng giờ cái người này lại nhất nhất nói là do Liễu Thanh Tư phái đến cứu chúng tôi khiến chúng tôi rất hoang mang.
"Tôi nói này người anh em, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Người muốn hại mọi người là người của nhà họ Lý, người hạ lệnh giết mọi người là tam thiếu gia Lý Trấn Quốc nhà họ Lý. Các người không lẽ nghĩ người gây ra chuyện này là chị Liễu à?" Người đó nói.
"Nói vớ vẩn!" Tay Trần Đông Phương dùng lực lập tức hô hấp của người đó trở nên khó khăn nhưng ông ta vẫn không hoảng loạn. Thực chất từ lúc đón chúng tôi ở trong thành phố đã có thể nhìn ra người đàn ông này rất trầm ổn, ông ta nói: "Mọi người gọi một cú điện thoại không phải là hỏi ra được sao?"
Tôi nhìn Trần Đông Phương, tôi muốn gọi điện cho Liễu Thanh Tư hỏi nhưng Trần Đông Phương đã ngăn tôi lại, tự móc điện thoại ra bấm số của Lý Trấn Quốc. Điện thoại kêu lên vài tiếng đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng Lý Trấn Quốc lại trầm mặc không nói câu nào, sự im lặng này khiến trong lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.
"Thật sự là anh làm sao?" Trần Đông Phương hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, lúc này tiểu Thất tỏ ra không thể nào tin được. Tôi nắm tay nó cảm nhận được cả người nó đang không ngừng run rẩy.
"Cha, thật sự là cha làm?" Tiểu Thất hỏi.
Từ trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Lý Trấn Quốc.
Tiếng thở dài này dường như đã nói rõ câu trả lời của Lý Trấn Quốc dành cho chúng tôi. Lý Thanh buông người đó ra, biểu cảm trên mặt cũng không thể tin được. Người đó xoay xoay cổ nói: "Làm rõ là tốt rồi, tôi cũng không yêu cầu mọi người phải bồi thường xin lỗi gì cả."
"Tại sao?" Trần Đông Phương không thèm để ý đến người tài xế mà trực tiếp hỏi Lý Trấn Quốc.
"Người của Ngọc Hoàng đạo tới rồi, cha và Tôn Trọng Mưu ở trên núi Côn Luân đang gặp rắc rối lớn. Sau khi mọi người đi Ngọc Hoàng đạo đã phái người mang đao của cha tới. Đông Phương, anh biết điều này có nghĩa là gì không, bọn họ muốn Diệp tử, sống hay chết đều được, tôi không còn cách nào khác." Lý Trấn Quốc nói.
Lòng tôi phút chốc nguội lạnh một nửa, mặt Trần Đông Phương cũng đen lại nói qua điện thoại: "Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ là thủ lĩnh đời thứ hai nhà họ Lý, không ngờ anh cũng ngu ngốc như vậy. Đừng nói Lục gia không thể nào xảy ra chuyện được, kể cả có thực sự gặp nạn đi chăng nữa anh nghĩ giao Diệp tử ra thì sẽ xong chuyện hay sao?"
"Tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể đánh cược." Lý Trấn Quốc đáp.
"Nhưng bây giờ mọi người chắc chắn đã an toàn rồi, giúp tôi gửi lời xin lỗi đến Diệp tử, người làm cậu này không xứng." Lý Trấn Quốc nói.
"Không cần đâu." Trần Đông Phương nói xong trực tiếp cúp máy. Cúp máy xong ông ta một đấm đấm cửa kính ô tô vỡ tanh bành rõ ràng đang rất tức giận. Tiểu Thất cả người đờ đẫn liên tục lắc đầu nói không thể nào, cha không thể làm ra chuyện như vậy được.
Trần Đông Phương châm một điếu thuốc sau đó đã bình tĩnh lại nói với người đàn ông trung niên: "Người anh em, thật sự ngại quá."
"Tôi vừa nói rồi, không cần xin lỗi, đều là người mình cả. Nhưng người nhà họ Lý các anh ra tay cũng thật nhẫn tâm, người mình mà cũng xuống tay được." Người đó cười nói.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, giải quyết tình hình trước mắt trước." Trần Đông Phương nói.
Người đàn ông trung niên khởi động xe đưa chúng tôi men theo các con đường mòn ở vùng nông thôn cuối cùng rẽ vào một thôn trang. Họ sắp xếp cho chúng tôi ở trong nhà của một người dân, đây là một căn nhà hai tầng, bên trong tất cả các đồ dùng sinh hoạt đều đã chuẩn bị đầy đủ rõ ràng người chuẩn bị rất tỉ mỉ. Người này đưa chúng tôi số điện thoại rồi nói: "Tôi tên A Vượng, đây là số điện thoại của tôi, ở đây có thiếu thốn gì các anh cứ gọi cho tôi là được. Chị Liễu nói đợi sắp xếp mọi việc ổn thỏa ở Thiên Tân chị ấy sẽ tới. Nơi này tuyệt đối an toàn, những thôn dân ở đây đều được chị Liễu giúp đỡ về điểm này mọi người cứ yên tâm."
"Cảm ơn anh!" Trần Đông Phương nói.

Bình Luận

0 Thảo luận