Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 309: Nghi Vấn Chồng Chất (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Không ngờ tên mập nhà ông còn có chút đầu óc, đi thôi, chúng ta đi đón đầu, hai người có cần chuẩn bị gì không? Mau mau đi chuẩn bị chút đi." Tiểu cô nương này cũng là một người nóng vội, Bàn Tử vừa mới nói như vậy thôi, cô ta còn thật sự chuẩn bị đi đón đầu nữa chứ, nếu như thật sự dễ dàng bị đón đầu như vậy, đó còn là anh trai tôi sao?
"Đợi đã, điểm này thì không gấp được đâu, thay vì đi đón đầu, chi bằng bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, tiểu cô nương, xem ra cô cũng rất tò mò về Tôn Trọng Mưu, liệu có hứng thú đi thăm dò thử bí mật của Tôn Trọng Mưu không, ví dụ như là lầu hai của Tôn Trọng Mưu, rốt cuộc là cái thứ gì?" Bàn Tử nói một cách gian xảo.
"Bàn Tử anh còn nói nữa hả!" Tôi trừng mắt thét lên với Bàn Tử một cái.
Câu nói này của Bàn Tử, lập tức thu hút sự phấn khích của tiểu cô nương, hai người nhìn nhau một cái, dáng vẻ gian xảo như lang sói, tôi vội vàng phất tay rồi nói: "Hai người các người dừng lại ngay cho tôi nhé! Bàn Tử, tôi nói rồi mà sao anh vẫn tà tâm chưa chừa thế? Anh thật sự không sợ sau khi anh trai tôi phát hiện ra thì đánh anh rớt răng à?"
Ai ngờ bây giờ hai người họ không thèm ngó ngàng gì đến tôi, tiểu cô nương nói: "Sớm đã nghe nói Tôn Trọng Mưu có thể đi vào Mười hai hang quỷ trên sông Lạc Thủy có thờ cúng thần sông Hoàng Hà ở trên lầu hai, có thần sông phụ thể, anh ta mới có thể tự do ra vào Mười hai hang quỷ, từ nhỏ người nhà đã nói với bổn cô nương, gặp phải thứ gì không hiểu thì phải tìm cho ra đáp án, tôi đương nhiên sẽ trân trọng cơ hội hiếm có khó tìm này rồi."
"Uây! Hai người coi tôi là không khí đó à! Đủ rồi đó! Tính kế với anh trai tôi ngay trước mặt tôi, tôi không đồng ý đâu nhé!" Tôi nói.
Hai người họ nhìn nhau một cái, Bàn Tử quay đầu lại nói với tôi: "Chúng ta xem xét chuyện này một cách công bằng chính trực đi, nào, bỏ phiếu biểu quyết, Bàn gia tôi ủng hộ đi thăm dò."
"Tôi cũng ủng hộ!" Tiểu cô nương giơ tay lên rồi nói.
"Được rồi, thiểu số phải nghe theo đa số, cứ quyết định như vậy đi." Bàn Tử nói.
"Không theo mấy người chơi trò này đâu nha, tôi thật sự không có nói đùa với anh đâu, rồng có vảy ngược chạm vào là c.h.ế.t, các người không biết tính tình của anh trai tôi sao? Nhất định phải chọc giận anh ấy sao?" Tôi nói, tôi không những không tò mò, mà tôi nhớ đến ánh mắt khi đó anh ấy trừng mắt với tôi, tôi nghĩ lại mà còn thấy rùng mình, người mà anh trai tôi quan tâm nhất chính là tôi, vậy mà còn có thể bộc lộ ra ánh mắt đầy sát khí đó với tôi, từ đó có thể thấy bí mật trên lầu hai quan trọng đối với anh ấy đến nhường nào.
Ngoài ra, đối với những bí mật mà anh trai vất vả giữ gìn, tôi không muốn vạch trần, một khi bí mật của anh trai bị bại lộ trước mặt mọi người, tôi cảm thấy anh trai tôi sẽ cực kì đáng thương. Anh trai có bí mật, đó mới là anh trai thật sự.
"Bây giờ anh có quyền giữ im lặng, anh có thể lựa chọn đi cùng chúng tôi, cũng có thể lựa chọn không đi, đương nhiên, nếu như anh muốn ngăn cản, chúng tôi cũng không ngại đánh cho anh ngất xỉu rồi đi đâu, anh chọn một cái đi." Tiểu cô nương nói.
"Đủ rồi! Hai người có từng nghĩ đến chuyện tôn trọng anh trai của tôi chưa?! Hay là các người khinh thường tôi?" Tôi nói.
Bàn Tử bước đến, làm mặt xấu với tôi rồi nói: " y dô tiểu Diệp Tử, tức giận rồi à?"
"Mấy người muốn đi thì cứ đi đi, tôi mặc kệ, nhưng tôi cũng sẽ thành thật nói cho anh trai tôi biết, đến lúc đó anh ấy muốn làm gì thì mấy người tự chuẩn bị sẵn tâm lý cho tốt đi, tôi không quản đâu." Tôi nói xong liền muốn đi ngay, Bàn Tử kéo tôi lại rồi nói: "Giận thật à?"
"Đúng vậy, Bàn Tử, tôi coi anh là bạn bè, cho nên tôi hỏi anh một câu, anh thật sự không cảm thấy anh trai tôi rất đáng thương sao? Anh ấy không có đam mê, không có bạn bè, không có sự nghiệp, thứ anh ấy có chỉ còn lại bí mật trên người, tôi luôn cảm thấy bí mật này đang chống đỡ cho anh ấy, một khi bí mật này không còn nữa, anh trai tôi sẽ mất đi sức sống còn lại duy nhất của anh ấy, có gì thú vị sao?" Tôi nói.
Bàn Tử nhìn tôi, rồi lại nhìn sang nha đầu kia, đưa tay lên đầu hàng với tôi rồi nói: "Được rồi, là Bàn gia tôi đã sai, chủ yếu là tôi quá tò mò thôi, còn nghĩ là Tôn Trọng Mưu nếu như đã lừa Bàn gia, Bàn gia cứ đi xem cái bí mật đó là được. Là tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, được rồi, không xem nữa. Nha đầu, cô gọi điện hỏi bên hãng bay thử xem, xác định xong thì chúng ta lập tức đi ngay."
"Xin lỗi nhé, Bàn gia, tôi cũng rất muốn biết, chỉ có điều thật sự có lúc tôi cảm thấy anh trai rất đáng ghét, nhưng có lúc tôi lại cảm thấy anh ấy rất đáng thương, tôi muốn biết tất cả các câu trả lời, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng, nếu một ngày nào đó câu trả lời bị phơi bày, anh trai tôi sẽ rời bỏ tôi mà đi mất, tôi vừa nghĩ đến chuyện này thôi là cảm thấy khó chịu." Tôi nói.
"Bàn gia biết hết, anh em với nhau cả, cậu khách sáo cái gì chứ?" Bàn Tử nói.
Tiểu nha đầu thấy Bàn Tử đã từ bỏ, liền gọi điện thoại cho hãng bay để đặt vé, chuyến bay sớm nhất đi đến Tế Nam thì cũng là hai giờ rưỡi sáng, sau khi đặt ba vé, tôi liền muốn về nhà chuẩn bị một chút, lần này đi xa nhà, bây giờ không còn một thân một mình như trước đây nữa, phải giải thích rõ ràng với Hàn Tuyết mới được, đàn ông đều giỏi nhất là nói dối, đặc biệt là ở trước mặt phụ nữ, tôi đã nghĩ kĩ lý do ra khỏi nhà lần này rồi, cứ nói là anh trai bảo tôi đi đốc thúc Quỷ Thợ May làm áo cưới.
Chúng tôi vừa mới bước ra ủy ban thôn đã nghe thấy người bên ngoài đang bàn tán cái gì đó, tôi lắng nghe kĩ một chút, nghe thấy bọn họ nói cái gì mà căn nhà của Tôn Trọng Mưu ở Tam Lý Đồn bốc cháy rồi.
"Toang! Đi thôi!" Bàn Tử chửi một tiếng.
Còn cô nương này, một bước tăng tốc, chúng tôi liền xông về phía nhà của anh trai.
Lúc này, mà bị bốc cháy sao?

Bình Luận

0 Thảo luận