Nhưng không phải nói là những gì Bàn Tử nói là không chân thật, mà là nhất thời tôi cảm thấy những gì tôi trải qua trong hơn một năm nay đều là không chân thật. Tôi từ một cán bộ thôn trong một sơn thôn nhỏ yên bình, biến thành một người bây giờ đang thảo luận về chuyện thành tiên với một hậu nhân của tộc Hiên Viên, còn nói đến quái vật Bích Thủy Kim Nhãn, đây không phải là nằm mơ thì là gì chứ?
Tôi cũng châm một điếu thuốc, chẳng bao lâu sau thì hai chúng tôi biến căn phòng khách sạn ngập trong làn khói thuốc, sau đó Bàn Tử nói: "Chưởng giáo chân nhân nói với tôi rằng, thật ra người của Đạo Ngọc Hoàng có thể tìm được tôi, cũng chính là nhờ cha ruột của tôi. Tuy ông ấy nói là sẽ không gặp lại tôi nữa, nhưng lại giao phó Đạo Ngọc Hoàng dẫn tôi đến đó rồi bồi dưỡng tôi cho tốt, nếu không thì thế giới to lớn, muôn nghìn chúng sinh, cho dù là tôi thật sự có tư chất, Đạo Ngọc Hoàng cũng không thể nào chạy đến một sơn thôn nhỏ bé để mà dẫn tôi đi một cách chính xác như thế được."
"Bí mật thành tiên thì sao?" Tôi hỏi một cách gấp gáp.
"Diệp Tử, những gì mà Bàn gia tôi nói với cậu sau đây, chắc chắn là cậu càng không tin, bởi vì những lời tiếp theo đây sẽ càng huyền ảo hơn nữa, cậu không phải là người thật sự bước vào đạo môn, cho nên đối với chuyện tu đạo thì cậu không hiểu lắm, nhưng cậu đã từng nghe qua thần thoại, chắc chắn là hiểu. Vào thời thượng cổ, hệ thống thần thoại của Trung Quốc đã vô cùng phức tạp, hoàn thiện chỉn chu, hơn nữa còn rực rỡ, mỗi một vị thần tiên trong bảng phong thần đều có liên quan phải không? Nhưng thật ra sau thời nhà Tần, thiên hạ này đã không còn thần tiên thật sự nữa, chính là cái kiểu đắc đạo phi thăng đó, ví dụ như Quan Nhị Gia sau này a, Bao Công vân vân, đó đều là do dân chúng tự phong, là bởi vì tinh thần của họ, công đức của họ được ca tụng thành thần tiên, thật ra đều không được xem là phi thăng lên thiên giới thật sự. Nhưng trước thời nhà Tần, cmn lúc đó tùy tiện tu luyện một chút thôi là đã biến thành thần tiên rồi, nếu may mắn thì còn có thể để lại tên trong Bảng Phong Thần các kiểu nữa. Chắc chắn cậu sẽ cho rằng, đó là bởi vì những gì trước thời nhà Tần đều là truyền thuyết, còn sau thời nhà Tần mới là hiện thực. Thật ra không phải, cậu còn nhớ cái Tinh Thần Đồ đó không? Lão Tử sau khi Tây xuất Hàm Cốc Quan đã hiển linh để lại đó. Nói với cậu thế này vậy, Lão Tử là thủy tổ của Đạo Giáo, không chỉ bởi vì Lão Tử có địa vị trong Đạo Giáo, mà là trước khi Lão Tử Tây xuất Hàm Cốc Quan, tu sĩ trong thiên hạ bất cứ khi nào cũng có thể phi thăng, những người này được trở thành những người luyện khí công thời Tiền Tần, lúc đó còn chưa có tên gọi đạo sĩ, cho nên Khương Tử Nha này, Quỷ Cốc Tử này, vân vân đều có thể bị gọi là những nhà luyện khí thời Tiền Tần, nhưng sau Lão Tử, sau đó liền dần dần có cách gọi đạo sĩ. Cũng là sau khi Lão Tử Tây xuất Hàm Cốc Quan, người trong thiên hạ không còn ai phi thăng được nữa. Có người nói linh khí trong thiên hạ sau này đã trở nên thưa thớt gì gì đó, thật ra là nói tào lao thôi, hệ thống tu luyện của Đạo Giáo sau này càng hoàn thiện hơn, cũng có thêm nhiều điển tịch ghi chép kinh nghiệm của các tiền bối, các tu sĩ sau này so với thời Tiền Tần chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn, nhưng lại không có cách nào để phi thăng!" Bàn Tử nói.
"Giống như là cổng lớn đã đóng rồi, người ở phía trước thì có thể tùy ý bước vào, còn người ở phía sau thì cho dù có cố gắng thế nào cũng không vào được đó hả?" Tôi nói.
"Đúng vậy, cái người có ăn có học này đúng là khác hẳn ha, sâu sắc! Tuyệt vời!" Bàn Tử nói.
"Nguyên nhân là gì?" Tôi hỏi.
"Không biết, Đạo Ngọc Hoàng cũng không biết, từ sau khi Lão Tử Tây xuất Hàm Cốc Quan, thiên hạ này đã không còn tiên nhân nữa, tu sĩ có tu luyện lợi hại thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể luân hồi siêu thoát thật sự, nhân gian này dường như đã mất đi sự liên kết với trên trời. Lúc mà không còn ai có thể lên trời, thì kết quả ngay vào lúc này, cũng chính là đến thời Lưu Bá Ôn của Đại Minh, trên trời đột nhiên có hai con rồng cõng một khối đá to bay đến, cũng chính là cậu, đột nhiên từ trên trời giáng xuống! Lúc đó nhất thời, cậu được cho là điềm báo báo hiệu cổng trời lại một lần nữa được mở ra, các tu sĩ ở dưới đất này đợi được lên trời trong một khoảng thời gian đã quá lâu rồi, ai mà không muốn thành tiên cơ chứ? Cho nên lúc đó bất kể là Đạo Ngọc Hoàng hay là Lưu Bá Ôn, đều vui mừng chết đi được. Cậu nghĩ xem, trên trời đột nhiên có người xuống đây, vậy thì chứng tỏ cổng trời đã mở ra rồi, có thể xuống thì cũng có thể lên, chẳng phải sao?" Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận