Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 520: Đột Phá Vòng Vây (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Bàn tử đừng lấy phụ nữ làm con tin, thả ra đi!" Trần Đông Phương nói.
"Giờ là lúc nào rồi còn muốn nói đạo lý quân tử với tôi?" Bàn tử nhổ một bãi nước bọt đỏ máu.
"Đây là nguyên tắc, thả ra đi!" Trần Đông Phương nói.
Dù có không tình nguyện đi chăng nữa, Bàn tử vẫn buông người phụ nữ đang bị uy hiếp ra. Ngay khi anh ta quay đầu lại, những người đàn ông xung quanh anh ta đều bị dọa cho xanh mặt. Mẹ kiếp không được lấy phụ nữ làm con tin thì lấy đàn ông chắc?
"Một đám thỏ đế, Bàn gia tôi cũng là bị ép thôi, các người thật sự cho rằng tôi sẽ giết chết các người hay sao. Này anh đeo kính kia lại đây!" Bàn tử chỉ vào một thanh niên đeo kính nói.
Thanh niên đeo kính bị dọa cho mặt xanh lét, run rẩy rồi ngất luôn tại chỗ. Lúc này Trần Đông Phương nói với Bàn tử: "Đừng có phí sức nữa, cũng đừng lãng phí thời gian, mau chạy thôi!"
Nói xong ông ta cùng Lý Thanh bắt đầu chạy. Tuy rằng cảnh sát trong tay có súng, nhưng xung quanh bọn họ là đám đông hỗn loạn, trong nhất thời không dám nổ súng, và nếu mấy người cảnh sát này chỉ cách hai người bọn họ trong cự ly dưới mười mét thì việc có súng hay không đều không có gì khác biệt. Hai người bọn họ nhanh chóng đánh cho đám cảnh sát ngã ra đất. Đúng lúc này một vài chiếc xe cảnh sát lao đến chỗ chúng tôi với tiếng còi inh ỏi.
Cũng vào lúc này đột nhiên một cái xe du lịch lao ra từ một con ngõ xông thẳng tới bên cạnh chúng tôi. Tôi thấy trong xe có một người đàn ông trung niên thò đầu ra nói: "Mau lên xe!"
Người đàn ông trung niên này hoàn toàn xa lạ với chúng tôi, nhưng lúc này rồi cũng không thể quan tâm nhiều như thế. Bàn tử kéo cửa xe một tay nhấc Thu Ly vào trong sau đó nhấc tôi và kéo tiểu Thất lên xe. Trần Đông Phương và Lý Thanh thấy vậy cũng lập tức chạy lại rồi nhảy lên xe.
"Các anh em ăn chơi đấy, tạo ra hỗn loạn lớn như vậy!" Người đàn ông trung niên giơ ngón cái lên với chúng tôi.
Một mặt ông ta vẫn nói chuyện nhưng lái xe lại vô cùng điệu nghệ, nhưng cũng không giống thấy cái gì tông vào cái đấy như Thu Li vừa nãy. Người đàn ông trung niên này hình như rất thông thuộc tình hình đường xá, hơn nữa vừa lái xe vừa đeo tai nghe dường như đang nghe theo sự chỉ dẫn của ai đó. Ông ta đi đường lớn chốc chốc lại rẽ vào đường nhỏ, với lộ trình như vậy chúng tôi rất khéo léo đã né tránh được cảnh sát.
Qua một lúc ông ta dừng xe bên lề đường nói: "Cái xe này đã bị chú ý rồi, cần phải đổi xe."
Sau khi chúng tôi xuống xe thì bên đường đã có một chiếc xe việt dã lớn màu đen đợi sẵn như đã cố ý đỗ ở đây. Đổi xe xong chúng tôi lại tiếp tục hành trình rẽ ngang rẽ dọc.
Người này dường như rất có kinh nghiệm đối với việc tháo chạy, đặc biệt là người chỉ đường có vẻ rất quen thuộc với sự bố trí của cảnh sát. Chúng tôi trước sau đổi đến bốn chiếc xe, tới cuối cùng chiếc xe chúng tôi đang ngồi không cần phải cố tình đi nhanh nữa mà lái xe chậm trong dòng xe cộ y như những phương tiện thông thường. Tôi nhìn vào vị trí chúng tôi bây giờ có lẽ là đang trên con đường chính ra khỏi thành phố, nhưng ngay cạnh một góc phố, tôi thấy cảnh sát đang kiểm tra xe.
"Đừng hoảng loạn, nơi này là người của chúng ta, qua được chỗ này là tuyệt đối an toàn rồi." Người đó nói.
Mặc dù ông ta nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng đặc biệt là lúc cảnh sát kiểm tra chiếc xe của chúng tôi, bọn họ đều kéo cửa xe ra nhìn khắp chúng tôi một lượt. Tôi rất sợ họ đột nhiên lại rút súng ra pằng pằng chúng tôi vài cái, nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn lướt qua một cái sau đó đóng cửa xe lại vẫy vẫy tay ra hiệu để chúng tôi đi.
Ra khỏi khu vực thành phố chúng tôi lại đổi một xe khác. Hiện giờ con đường chúng tôi đi là đường nhỏ nông thôn, đã không còn nhìn thấy bất cứ vết tích nào của cảnh sát nữa rồi, bầu không khí cũng đã bớt căng thẳng không ít. Trần Đông Phương lúc này cười nói với người tài xế: "Người anh em đại ân không biết lấy gì báo đáp, có gì ngày sau tôi sẽ tới tận nơi cám ơn!".
"Đừng, nên cảm ơn chị Liễu, tôi chỉ là một tài xế." Anh ta nói.

Bình Luận

0 Thảo luận