Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 558: Từng Bước Nở Hoa (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Anh trai tôi nhấc đao lên xông vào, vốn dĩ dựa vào thân thủ của anh trai tôi, sau khi đi theo Lục gia học đao pháp thì hẳn xông vào đó dễ dàng như đi vào chỗ không người, nhưng lần này anh trai tôi vừa mới xông vào thì đã phải lui ra, bởi vì cơ thể của mấy Lạt Ma này có vẻ như vô cùng cứng cáp, đao của anh trai tôi chém lên người họ phát ra tiếng kêu bịch bịch, giống như là chém lên đá tảng vậy.
Hoàng phù trong tay Bàn Tử bay tung tóe lên trời, anh ấy nghiến răng, từng lá từng lá hoàng phù hóa thành từng thanh cổ kiếm, trong chớp mắt, trên đỉnh đầu của hai trăm Lạt Ma này chi chi chít chít đều là kiếm.
Chiêu này của Bàn Tử, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều lần rồi, không nói đến uy lực, phép thuật này đúng thật là đáng kinh ngạc.
Bàn Tử hạ tay xuống, từng thanh kiếm rơi xuống theo, giống như hóa thành một cơn mưa kiếm giữa đoàn Lạt Ma.
Mưa kiếm rơi xuống trên người Lạt Ma vẫn vang lên tiếng kêu bình bịch, trang phục Lạt Ma trên người các Lạt Ma bị chém rách, lộ ra phần thịt trắng mét, phần thân thể đó vừa nhìn thì có cảm giác vô cùng cứng cáp như một khối băng.
Lúc này Lý Thanh có chút không chịu thua kém lấy dao găm ra xông tới, tốc độ của anh ấy cực kì cực kì nhanh, anh ấy đá một cái lên trên đầu Lạt Ma, nhưng ngay lập tức mặt anh ấy đỏ ửng. Lúc anh ấy đáp xuống đất, anh ấy ôm lấy chân của mình đứng còn đứng không vững, bất giác bật chửi: "Cmn, cứng vậy luôn hả?"
Đám Lạt Ma này bước về phía chúng tôi, giống như là những tăng binh đến từ địa ngục, tốc độ của họ không nhanh, bước đi vững chắc, nhưng chúng tôi lại không làm gì được họ, họ chẳng có gì khác cả, chỉ được cái cứng.
"Máu của tôi có tác dụng không?" Tôi hỏi.
Anh trai tôi lại một lần nữa xông lên, dùng bàn tay có dính máu của tôi ấn lên trên mặt của Lạt Ma, nhưng Lạt Ma há miệng ra một cái, suýt chút nữa đã cắn vào tay của anh trai tôi rồi, anh ấy vội vã lùi về phía sau rồi nói: "Vô ích."
Sau đó, anh trai tôi nhìn Bàn Tử rồi nói: "Phật với Đạo không đội trời chung, mấy Lạt Ma này cũng coi như là hòa thượng, đến lúc chứng minh xem Phật với Đạo thì nhà nào mạnh hơn rồi, cậu còn không lo nắm bắt cơ hội đi?"
"Lúc này mấy người mới nhớ đến Bàn gia tôi rồi đó hả?" Bàn Tử nói.
"Cmn đừng có nói xàm nữa, tôi từng đến Ngọc Hoàng Đạo rồi, biết Lưu Thiên Tứ cậu đỉnh đỉnh đại danh ở Đạo Ngọc Hoàng, còn lề mề nữa là không đuổi kịp Liễu Thanh Từ đâu!" Anh trai tôi nói.
Ánh mắt của chúng tôi lập tức dồn về phía Bàn Tử, Bàn Tử từ trước đến giờ vẫn luôn rất thảm, mang tiếng là phép thuật đầy mình, nhưng mấy khi được thể hiện, mà làm được mấy lần thì đều chưa tới nơi tới chốn, lời nói của anh trai tôi khiến tôi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Bàn Tử vẫn còn giấu nghề sao?
Ai dè lúc này Bàn Tử phẩy tay nói: "Lùi về sau hết đi, Bàn gia tôi sắp sửa nghiêm túc rồi đây! Đao kiếm không có mắt, các người đừng để bị thương đó!"
Anh ta nói ra câu này khiến chúng tôi thấy mắc cười, nhưng vẫn thật sự nhượng bộ mà lùi về sau.
"Bàn gia tôi sắp chết rồi đây, Tiểu Thất, ít nhất thì em cũng phải chịu tang cho anh ba năm đấy nhé!" Lúc này Bàn Tử kêu lên với Tiểu Thất.
Tiểu Thất đưa hai tay lên miệng nói to với Bàn Tử: "Nếu như anh mà chết, em sẽ là góa phụ của anh!"
"Chốt nhé! Có câu nói này của em, nếu có chết thật thì cũng đáng!" Bàn Tử trả lời lại.
"Cmn không nhìn ra được nha, Bàn Tử này sống tình cảm thật đó." Trần Đông Phương đùa.
Nhưng mà sau đó, Trần Đông Phương không cười được nữa.
Bởi vì Bàn Tử đã hành động rồi.
Động tác của anh ấy hoàn toàn không ăn nhập gì với thân hình mập mạp của anh ta.
Bước đi của anh ấy rất kì lạ.
Cũng rất nhanh.
Anh ấy cũng không xông vào giữa đám Lạt Ma, mà chạy vòng quanh đám Lạt Ma này.
Dưới chân của anh ấy, mỗi một bước chạy, đều nở ra một đóa hoa sen màu vàng.
Một bước một hoa sen.
Từng bước nở hoa.
Trong chớp mắt, chân anh ấy đã bước ra được ngàn bước, vạn bước, anh ấy tăng tốc di chuyển thành một vòng tròn quây xung quanh mấy trăm Lạt Ma này, cũng trồng ra một mảng toàn là hoa sen xung quanh đoàn Lạt Ma.
Cuối cùng, Bàn Tử quay trở lại vị trí ban đầu.
Anh ấy không hề đứng quay mặt vào đám Lạt Ma.
Mà quay mặt về phía chúng tôi rồi ngồi xếp bằng lại, anh ấy nhìn Tiểu Thất rồi nói: "Thất muội, khi nào về thì làm vợ của Bàn gia tôi nhé."
Nói xong, Bàn Tử bắt đầu nhón quyết.
"Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tặng cho em." Bàn Tử cười rồi nói.
Sau đó, một cảnh tượng cực kỳ bắt mắt và rực rỡ được trình diễn phía sau lưng Bàn Tử.
Ngàn đóa sen vàng kia.
Đồng loạt nở rộ.
Ở sau lưng Bàn Tử, xây nên một bờ đê bao quanh bằng biển hoa sen vàng.
Tiểu Thất đứng ở bên cạnh tôi bụm miệng lại, nước mắt giàn dụa rồi gật đầu.
___ Màn cầu hôn thế này, có cô gái nào có thể từ chối được chứ?
"Hoa sen tuy đẹp, hoa nở hoa tàn, nhưng cũng không sánh bằng em." Bàn Tử nào giờ cứ ngượng ngùng, lần này đúng thật là lột xác rồi, câu nói này khiến tôi nổi da gà da vịt khắp người.
Câu nói của Bàn Tử, không đơn giản chỉ là lời tỏ tình, bởi vì sau khi anh ấy nói câu đó, hoa sen vàng ở sau lưng anh ấy bắt đầu từ nở rộ, rồi đến khô héo, hoa sen rơi xuống trên mặt đất, lại một lần nữa nhanh chóng nở rộ.
"Sinh sôi nảy nở." Bàn Tử nói.
Hoa sen đã nở vô số kể.
Bàn Tử chắp tay lại.
Hoa sen lập tức bốc lửa.
Vô số Lạt Ma, nổ tung giữa biển sen vàng.

Bình Luận

0 Thảo luận