Quỷ Đạo thư sinh Diệp Giang Nam, cái tên này, mỗi lần tôi nghĩ đến, thì đều có cảm giác như rất là nhìn xa trông rộng. Nhưng khi tôi đến nhà của chú Trụ Tử, tôi gọi mấy tiếng thì phát hiện không có người, nhưng trong nhà thì lại sáng đèn, hơn nữa trên bàn còn có một chén trà vẫn còn ấm, tôi muốn gọi điện thoại cho chú Trụ Tử, thì phát hiện điện thoại đang sạc pin chỗ đầu giường của chú ấy, cái gì mà bất bình thường là chắc chắn có vấn đề, lúc này đã là nửa đêm nửa hôm rồi, chú Trụ Tử có thể đi đâu được chứ?
Tôi quyết định ở đây đợi chú ấy, nhưng tôi không ngờ, đợi như vậy mà lại đợi đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng tôi dường như sắp ngủ tới nơi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi đứng dậy đi ra nhìn thử, chỉ thấy ở bên ngoài có một bóng người toàn thân đen thui đang đứng đó, đang còn nhìn tôi một cách ngơ ngác, con sâu ngủ trong người tôi vì sự xuất hiện của người này mà hoàn toàn tan biến. Tôi tiện tay rút con dao găm ở chỗ thắt lưng ra, hét lên với bên ngoài: "Ai đó?!"
Người đó bước về phía tôi, hắn ta vừa bước vừa cởi bộ đồ đen ở bên ngoài ra. Lúc hắn ta bước đến gần, tôi mới nhìn rõ được, thì ra đây là chú Trụ Tử, màu đen trên người chú ấy, là bởi vì chú ấy đang mặc một bộ đồ lặn màu đen.
Trên mặt chú Trụ Tử đầy những vết sẹo, đây là di chứng để lại sau khi chú ấy tự thiêu lúc trước, chú ấy thấy tôi đang ở trong nhà đợi chú ấy, thấy có chút kỳ lạ, nhưng chú ấy vẫn từ từ cởi bộ đồ lặn ra rồi đặt ở góc tường, sau đó bước về phía tôi rồi nói: "Chú còn đang tính đi tìm cháu đây."
"Chú, muộn như vậy rồi, chú còn xuống nước hả?" Tôi hỏi.
Chú Trụ Tử gật đầu rồi nói: "Bởi vì chuyện của Hàn Tuyết, ban ngày, chú có nghe nói là Trần Thạch Đầu đã bắt cóc con bé đi rồi."
"Cho nên chú xuống nước để đi tìm, chú lo Trần Thạch Đầu muốn đem Hàn Tuyết đi hiến tế sao?" Tôi hỏi.
Chú Trụ Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, cái tên Trần Thạch Đầu này, chuyện gì cũng có thể làm ra được."
"Chú, chú biết chuyện gì phải không?" Lúc này, tôi hỏi chú Trụ Tử, chú Trụ Tử là một người vô cùng thận trọng, nếu không thì sẽ không có chuyện chú ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi bao nhiêu năm như vậy, mà tôi không hề hay biết rằng thật ra chú ấy đều biết những chuyện trước đây.
Chú Trụ Tử nhìn tôi, cuối cùng, chú ấy thở dài một cái rồi nói: "Cháu có biết người được chứa ở bên trong quan tài đá trong Mười hai hang quỷ là ai không?"
"Trần Cận Chi?" Tôi hỏi.
Chú Trụ Tử gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, cháu có thể đoán ra được điều này, chứng tỏ những điều gần đây cháu biết được cũng không ít. Không sai, bên trong đó chính là Trần Cận Chi. Năm đó ông nội của cháu, lôi hắn từ trong quan tài đầu rồng kia ra, rồi nhét vào bên trong một chiếc quan tài đá khác, trấn áp ở Mười hai hang quỷ, không ngờ, cái tên Trần Cận Chi này, vậy mà ở bên dưới Mười hai hang quỷ, lại tu luyện thành Thi Sát, cũng nên hồn nên vía."
"Chuyện về Trần Cận Chi này rốt cuộc là như thế nào vậy? Rốt cuộc là hắn làm gì? Hắn ta không những đã diệt toàn bộ nhà họ Diệp, mà còn từng diệt mấy chục mạng người ở Hàn Gia Trang của Hàn gia!" Tôi nói.
"Hắn ấy à, đã bán linh hồn của mình cho Quan Âm nghìn tay kia rồi. Hắn không chỉ có được bí pháp tu hành của Quan Âm nghìn tay, con người này, cuối cùng còn phải lòng cả Quan Âm nghìn tay. Nói ra thì cũng nực cười, một tên ác ma giết người không chớp mắt, vậy mà lại là một kẻ nặng tình, người mà hắn phải lòng còn là một quái vật. Năm đó Lưu Bá Ôn có nhiều học trò đến vậy, mà người mới đầu ông ấy xem trọng nhất, dốc lòng bồi dưỡng nhất, lại chính là Trần Cận Chi a." Chú Trụ Tử nói.
"Khẩu vị này đúng mà mặn mà một cách không bình thường." Tôi nói.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, thì dăm đôi ba câu chú không thể nói rõ với cháu được, cụ thể thì chú cũng không hiểu, chắc là Trần Thạch Đầu từ chỗ nào đó đã biết được Hàn Tuyết có mối liên quan đến Quan Âm Nghìn Tay, cho nên muốn đem Hàn Tuyết đi hiến tế để lấy lòng Thi Sát, nhưng cụ thể có hiến tế chưa thì chú không biết. Hôm nay vốn dĩ chú muốn xuống nước để vào đó xem thử, nhưng ở bên dưới đã có thay đổi lớn rồi. Sau khi ông nội của cháu vào đó, cái gì cũng thay đổi cả, chú chưa vào được." Chú Trụ Tử nói.
"Chú Trụ Tử, tối hôm nay cô Ngốc đã đến tìm cháu, cô ấy còn ra dấu một động tác tay kì lạ với cháu nữa." Tôi nói, nói xong, tôi ra dấu cái động tác tay của cô Ngốc diễn lại cho chú Trụ Tử xem mấy lần. Sau khi ra dấu xong, chú Trụ Tử nói: "Cô ấy là đang nói cho cháu biết, Quan Âm ở dưới nước, cũng chính là Quan Âm nghìn tay, đang ở dưới nước."
Tôi chợt nghĩ, chú Trụ Tử lý giải như vậy thì cũng là hợp lý, bởi vì lúc đó trên người cô Ngốc toàn là nước, cô ấy chỉ tay lên người mình, rồi làm một tư thế tay hai tay chắp lại, đúng thật là có ý nghĩa như vậy thật.
"Vậy cũng có nghĩa là, Trần Thạch Đầu, rất có thể đã đem Hàn Tuyết vào bên trong Mười hai hang quỷ ở dưới nước rồi sao?" Tôi hỏi.
Chú Trụ Tử gật gật đầu rồi nói: "Ừm, nhưng muốn vào bên trong Mười hai hang quỷ, thì bắt buộc anh trai cháu phải quay về, Trọng Mưu đâu?"
"Anh ấy đi vào núi Côn Luân rồi, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể quay về được." Tôi nói.
"Trọng Mưu không có ở đây, vậy tốt nhất là cháu đừng có xuống dưới đó." Chú Trụ Tử nói.
Tôi khẽ gật đầu, chuyện này thì tôi không cần nghĩ cũng biết, nhưng chuyện đến nước này và tình hình đã như vậy rồi, tôi không xuống đó thì có được không? Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói khác của mẹ tôi nữa, nên bèn hỏi chú Trụ Tử: "Chú Trụ Tử, ông nội cháu từng đi đến Hàn Gia Trang, từng xem qua miếu Quan Âm ở đó, mẹ cháu nói cái chết của cô Ngốc, trong chuyện này ông nội cháu ít nhiều gì cũng biết được một chút, mẹ cháu còn bảo cháu về chuyện này thì cứ đến tìm chú bàn bạc một chút."
Hình như chú Trụ Tử vô cùng mẫn cảm và rất ghét chuyện này, chú ấy phẩy tay rồi nói: "Mẹ cháu chỉ đoán thôi, chú chẳng biết gì cả."
Tôi lập tức túm lấy tay chú ấy rồi nói: "Chú! Đã là lúc nào rồi, chú còn không nói thật nữa sao?"
Chú Trụ Tử châm một điếu thuốc, chú ấy đứng dậy, qua một lúc lâu sau, chú ấy nói với tôi: "Cụ thể thì đúng là chú không biết thật, nhưng mà Diệp Tử à, thật ra có một số thứ, thử suy nghĩ là có thể nghĩ thông suốt được ngay, đây cũng là nguyên nhân mà chú không ngăn cản việc cháu và Hàn Tuyết ở bên nhau. Cháu nghĩ thử xem, con người của ông nội cháu có lúc trông có vẻ rất là to gan liều mạng, nhưng thật ra là một người cẩn trọng một cách dị thường, đặc biệt là những thứ có liên quan đến cháu. Cho nên chút quan hệ giữa Hàn Tuyết và Quan Âm nghìn tay, chắc chắn không qua được mắt của ông nội cháu rồi. Nếu như Hàn Tuyết muốn hại cháu, làm điều gì bất lợi với cháu, chắc chắn ông nội cháu đã ra tay với Hàn Tuyết từ sớm rồi, nhưng mà ông ấy không làm vậy. Điều này có nghĩa là gì?"
"Chứng tỏ rằng ông nội biết Hàn Tuyết sẽ không như vậy." Tôi nói.
"Còn có một khả năng nữa, đó chính là ông ấy có kế hoạch dự phòng. Cháu đừng quên, ông ấy vẫn chưa chết." Chú Trụ Tử nói.
Sau đó, chú Trụ Tử dập tắt điếu thuốc, nói: "Còn về chuyện của cô Ngốc, chú chỉ có thể nói với cháu rằng, cô Ngốc rất quan trọng đối với cháu, vào một ngày nào đó trong tương lai. Cháu cũng đừng ép chú nữa, có những chuyện, vào lúc này, chú thật sự không thể nào nói với cháu được."
"Dạ, được, cháu không gặng hỏi chú nữa, chú Trụ Tử, cháu chỉ hỏi một câu cuối cùng, giả sử như Trần Thạch Đầu đã đem Hàn Tuyết đi hiến tế rồi, vậy Hàn Tuyết có gặp nguy hiểm gì không?" Tôi hỏi.
"Không đâu. Về vấn đề này, chú đã suy nghĩ cả một ngày rồi, Trần Thạch Đầu không thể nào không biết thi sát ở bên dưới Mười hai hang quỷ đã bị ông nội của cháu trấn áp, vào lúc này mà hắn còn muốn hiến tế thì chuyện này có hơi bất hợp lý, rất có khả năng, Trần Thạch Đầu đang giương đông kích tây, còn có một mục đích khác nữa. Diệp Tử, chắc hẳn là cháu đã gọi Bàn Tử hoặc là anh trai cháu quay về rồi, chuyện này vẫn là phải bắt đầu từ gốc, ví dụ như chuyện ông cháu đã từng đến Hàn gia trang, ông ấy không thể nào đi một chuyến công cốc được, chắc chắn là đã làm chút chuyện gì đó, dựa vào bản lĩnh và năng lực của ông ấy, thì ông ấy đã làm gì đó mà người ngoài không biết được, đây chẳng phải là chuyện gì khó." Chú Trụ Tử nói.
__Cuối cùng, chú Trụ Tử tiễn tôi ra tận cổng, tôi một mình lủi thủi đi về nhà, nằm trên giường, cả một đêm tôi không ngủ được, vốn còn nghĩ quay về Phục Địa Câu thì sẽ khó đối mặt với Hàn Tuyết, nhưng Hàn Tuyết lại biến mất một cách ly kỳ. Trước đây đối với tôi mà nói thì Phục Địa Câu là nhà, là bến cảng, bất kể chuyện ở bên ngoài có phức tạp thế nào, thì bầu trời ở Phục Địa Câu vẫn thái bình, nhưng bây giờ tất cả tỏ rõ, ở Phục Địa Câu, còn có thêm nhiều câu đố càng phức tạp hơn nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài vô cùng ồn ào, đến lúc tôi ra ngoài, thì nghe người ta nói là nhà đầu tư tới rồi, tôi hỏi thử, vậy mà lại là nhà đầu tư xây trạm thủy điện, đập ngăn sông trên sông Lạc Thủy. Chuyện này vốn dĩ là kế hoạch của Lưu Khai Phong, bây giờ Lưu Khai Phong đã chết rồi, tôi cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi chứ, chẳng lẽ người nhà họ Lưu lại đến đây sao?
"Nhà đầu tư đang ở đâu?" Tôi hỏi.
"Ở trong nhà của Trần Thạch Đầu." Họ nói.
Ngay lập tức tôi có một dự cảm không lành, Trần Thạch Đầu vừa mới bắt cóc Hàn Tuyết, bây giờ nhà họ Lưu lại tìm đến nhà Trần Thạch Đầu, trong đây chắc chắn là có mối liên quan gì đó, tôi lập tức lên đường ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Trần Thạch Đầu, lúc đến nơi, nhìn thấy một người mà đến cả nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ đến.
Tôi nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy tôi, hắn cười vẫy vẫy tay với tôi rồi nói: "Ây dô, Diệp Tử, tôi còn đang tính đến thăm cậu đây!"
"Ông đây tình nguyện cả đời này không muốn gặp lại anh nữa!" Tôi mắng.
Người này, vậy mà lại là Tôn Liên Thành của nhà họ Tôn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận