Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 359: Xuất Phát (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Thuyền bắt đầu nổ máy rời cảng, ban đầu còn thấy rất nhiều thuyền bè qua lại. Trần Đông Phương và Bàn tử hai người không uống được rượu không chỉ uống rượu xong đau đầu mà giờ ngồi thuyền cũng say luôn. Cả hai không kiên trì được bao lâu liền rút lui vào trong khoang thuyền ngủ. Lý Thanh vẫn luôn chú ý canh chừng Tôn Liên Thành. Tôi vì quanh đi quẩn lại quá buồn chán, ngồi trong khoang cũng chẳng có việc gì làm nên đi ra ngoài. Sau khi ra tới bên ngoài mới phát hiện ra thanh niên thủy quỷ kia vẫn đứng đầu thuyền, dường như từ lúc xuất phát đến giờ anh ta vẫn giữ nguyên động tác tư thế biểu cảm đều không thay đổi.
Bởi vì cơ duyên ở anh trai mình, tôi rất có hứng thú với thanh niên thủy quỷ này, đặc biệt là lần này Tôn Liên Thành biết rất rõ chuyến đi lần này rất nguy hiểm nên người anh ta mang theo chắc chắn là một thủy quỷ vô cùng lợi hại của Tôn gia. Tôi càng muốn bắt chuyện với thanh niên có khí chất rất giống anh trai này, một là để đỡ buồn chán, hai là nhân tiện tìm hiểu một chút cuộc sống những năm về trước của anh trai như thế nào.
Tôi cầm hai chai nước đi tới đưa qua coi như bắt chuyện. Ban đầu anh ta không hề để ý, tôi phải cầm chai nước chạm vào thì anh ta mới quay đầu lại. Thấy tôi đưa nước qua anh ta nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại quay đi tiếp tục với công việc của mình. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán vô vị.
Tôi lúng túng bước sang một bên, nhìn dòng nước đục ngầu của sông Hoàng Hà, vừa lén nhìn thanh niên kia, lúc này Tôn Liên Thành đi tới nhìn tôi nói: "Sao không đi nghỉ ngơi chút đi ?"
"Hai hôm trước ngủ nhiều quá rồi, giờ không ngủ được." Tôi đáp.
Anh ta lại nhìn thanh niên kia, nhỏ giọng nói với tôi: "Tôi vừa thấy anh nói chuyện với anh ta, anh ta không thèm để ý anh phải không? Cũng chẳng có gì lạ cả, tính khí anh ta là như vậy, có phải rất giống anh trai anh không? Bởi anh ta rất sùng bái ông bác hai. Nhà họ Tôn chỉ có ông bác hai là người anh ta nói chuyện nhiều một chút, cho nên lời nói hành động đều dính dáng phong thái của ông bác. Cũng vì vậy ở Tôn gia thì anh trai anh và anh ta cứ như hai khúc gỗ vậy."
"Lúc trước anh đi cùng quỷ thợ may tới đây thì ông bác hai của anh đã bị ông nội anh giết chết rồi?" Tôi hỏi Tôn Liên Thành.
"Vẫn chưa." Anh ta lắc đầu đáp.
"Ông bác hai của anh cũng coi như thủy quỷ lợi hại nhất của Tôn gia phải không? Ông ấy chắc vô cùng quen thuộc với sông Hoàng Hà, chuyện lần đó không nói cho anh biết chút thông tin gì sao?" Tôi hỏi.
"Không có. Cả cuộc đời của ông bác khá thảm. Nói thật có những lúc tôi cảm thấy ông ấy rất vô năng, có lúc lại thấy khâm phục. Anh nói xem mối thù lớn như vậy ông ấy rõ ràng có thể báo nhưng vẫn nhẫn nhịn, có phải vô năng không? Nhưng nếu nói ông ấy vô dụng thì ông ấy cũng chỉ là vì tình anh em ruột thịt mà không ra tay, cho nên tôi cũng không biết được là ông ấy ngốc hay thế nào." Tôn Liên Thành cười khổ nói.
"Cũng không thể trách ông bác của anh được, chỉ có thể trách ông nội anh quá đáng." Tôi nói.
"Cũng phải. Thôi được rồi, tôi đi vào ngủ một lúc. Tính khí anh ta không tốt anh đừng dây vào. Hez, lần này nói là đi tới nơi đó cả nhà họ Tôn chỉ mình anh ra đồng ý đi theo." Tôn Liên Thành thở dài sau đó vỗ vỗ vai tôi rồi quay người tiến vào trong khoang thuyền.
Không biết tại sao lúc quay người rời đi anh ta chớp mắt rất rõ ràng với tôi dường như đang ám thị điều gì đó. Bởi vô duyên vô cớ chớp mắt như vậy rất giống như đang nhắc nhở tôi
Tôi rất hoang mang nhưng cũng sớm quên đi chuyện này, bởi đằng nào thì đối với người như Tôn Liên Thành nếu tôi tin tưởng anh ta một chút thì kết cục sẽ bị anh ta bán rẻ ngay.
Tôi lại tiếp tục nhìn xuống mặt nước giống như người chưa từng ngồi thuyền bao giờ. Bởi hôm đó những gì Trần Đông Phương nói khiến tôi rất sợ đột nhiên sẽ có một con rồng nhảy bổ lên từ dưới nước.
Đúng lúc này thanh niên kia đột nhiên mở miệng hỏi tôi: "Anh là em trai Tôn Trọng Mưu?"
"Sao anh biết?" Tôi lo lắng trả lời, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội được nói chuyện với khúc gỗ này.
"Tôi đã từng thấy ảnh của anh." Anh ta nhẹ nhàng đáp.

Bình Luận

0 Thảo luận