Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 338: Chuyện Gia Đình (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Bàn tử vô duyên vô cớ bị đá một cước, thực ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ tại sao anh trai phải đá Bàn tử một cái chứ. Có lẽ nào anh ấy đang muốn nhắc nhở Bàn tử điều gì đó, hoặc là đang trách Bàn tử đã đưa tôi vào hoàn cảnh nguy hiểm? Lúc này Bàn tử cũng không tranh biện gì với anh trai, anh ta đứng dậy vẽ một lá bùa rồi dán lên vai tôi. Tôi cũng không có cơ hội nói gì nhiều, cái cảm giác đột nhiên có một sức mạnh vô biên lại một lần nữa xuất hiện. Anh trai cầm lấy tay tôi rút ra một con dao găm rạch một đường trên lòng bàn tay tôi nhưng tôi lại không cảm thấy một chút đau đớn nào cả, càng đáng sợ hơn là sau khi dao cứa vào tay máu của tôi bắt đầu tuôn ra vậy mà lại là màu vàng.
Máu không phải màu đỏ mà lại là màu vàng.
Anh trai giữ lấy tay tôi một tay mở miệng tiểu Thất ra, để máu của tôi chảy vào trong miệng tiểu Thất. Lúc này tiểu thất bỗng nhiên mở trừng hai mắt, dường như cả cơ thể vô cùng nóng. Từ trong mắt của tiểu Thất tôi có thể nhìn rõ cả tia lửa đang bùng cháy. Tiểu Thất mở miệng ra sau đó thất khiếu đều bốc khói, thậm chí cả cơ thể đều đang tỏa ra hơi nóng, lúc này những búi tóc đang quấn lấy người nó dần dần bị hơi nóng làm cho tan biến bốc hơi mất.
Cũng đúng vào lúc này một đám người nữa lại xông lên lầu, tôi nhìn thấy Trần Đông Phương, Lý Thanh, còn cả một đám cảnh sát. Tôi nhìn bọn họ bọn họ cũng nhìn tôi gật đầu. Trần Đông Phương phất tay mấy cảnh sát liền vây lại xung quanh người phụ nữ đã bị cháy đen, sau đó những cảnh sát có vũ trang súng ống cũng lên lầu.
Rất nhanh cảnh sát từ trên lầu đem xuống dưới hai cái lu, đám cảnh sát vẻ mặt ai cũng mang theo sự kinh ngạc. Tôi bước qua nhìn vào bên trong phát hiện trong hai cái lu có hai người, hai người này chỉ lộ đầu ra bên ngoài, là đầu của hai người phụ nữ với mái tóc rất dài, nhưng điểm nổi bật là khuôn mặt trắng bệch của họ, khó có thể xác định đây là con người.
"Là nhân ung, hai người này là con gái của Tôn Tòng Võ, bị bác của bọn họ biến thành như thế này, chặt đứt tứ chi, cho vào trong lu, người không ra người quỷ không ra quỷ." Trần Đông Phương vỗ vai tôi nói.
Lúc này cái sức mạnh vô biên kia cũng một lần nữa tan biến, tôi lắc lắc đầu, không hiểu tại sao anh trai và Trần Đông Phương cùng Lý Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Trần Đông Phương vỗ vai tôi nói: "Chú quay lại Phục Địa Câu, Hàn Tuyết nói với chú cháu đi tìm Tôn Trọng Mưu rồi liền biết cháu sẽ gặp rắc rối ở Tôn gia liền lập tức tới đây. Anh trai cháu tìm thấy chúng ta, chúng ta cũng gặp được Tôn Liên Thành nên biết mọi người đang ở đây."
Nói xong Trần Đông Phương chỉ thị cho mấy cảnh sát đưa tiểu Thất xuống lầu, anh trai cũng đứng dậy đi tới góc tường nhìn cái người phụ nữ đã bị đốt thành tro. Trần Đông Phương đi đến bên cạnh anh ấy nói: "Là cô ta tự làm tự chịu. Cũng không trách bọn họ được, Tôn Tòng Văn biến cô ta thành cấm phụ, kể cả có không chết cháy thì cũng không sống nổi. Đi thôi, lên lầu xem, Tôn Tòng Võ đang ở trên đó."
Anh trai gật đầu bước lên cầu thang. Tôi cũng định lên theo nhưng Trần Đông Phương ngăn lại nói: "Tôn Tòng Võ đang ở trên đó, ông ấy bị Tôn Tòng Văn lột da, để anh trai cháu nói chuyện với ông ấy, dù sao họ cũng là người thân với nhau."
Tôi hoang mang gật đầu. Trải qua sự lo lắng vừa rồi lúc này toàn thân tôi cũng đã mềm nhũn. Lý Thanh và Trần Đông Phương đỡ tôi từ từ đi xuống lầu. Ở bên ngoài mấy chục cảnh sát cùng xe, mấy xác phụ nữ đã được cho vào trong túi đựng thi, tiểu Thất thì được đưa lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện.
Khung cảnh bên ngoài so với lầu gác cổ bên trong đúng là như hai thế giới khác nhau, cái cảm giác đó khiến đầu óc tôi mơ mơ ảo ảo.
"Tôn Liên Thành đâu?" Tôi không biết nói gì cuối cùng chỉ hỏi được câu này.
"Bị anh trai cháu đánh cho một trận giờ đang nằm trong viện rồi. Thật ra sự tình của Tôn gia anh trai cháu sao có thể không biết chứ? Nhưng có những lúc chỉ là vì không muốn phá vỡ cái thế cục hiện tại, giờ thì tốt rồi, xé rách mặt nhau rồi, cũng coi như tuyên chiến rồi." Trần Đông Phương nói.
Chúng tôi đợi bên ngoài khá lâu, anh trai cuối cùng cũng từ trên lầu bước xuống, vẻ mặt anh ấy rất tệ. Anh ấy vừa bước xuống thì trong chớp mắt cả căn nhà phía sau lưng anh ấy bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa lan rất nhanh trong nháy mắt đã nuốt chửng cả căn nhà.
Trần Đông Phương đi tới nhìn anh trai hỏi: "Tại sao không thử cứu? Nhỡ đâu vẫn còn cơ hội?"
Anh trai lắc đầu nói: "Vĩnh viễn không thể cứu được một người một lòng muốn chết."

Bình Luận

0 Thảo luận