Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 489: Có Thể Nói Chuyện Đàng Hoàng Được Không? (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Câu nói này tôi nói đâu có gì sai, dưới làn gió cải cách mở cửa, rất nhiều người đã thay đổi suy nghĩ tư tưởng, đặc biệt là mối quan hệ nam nữ càng lúc càng trở nên cởi mở hơn, trích dẫn một câu nói của người bạn cùng phòng thời đại học của tôi, đó là đại học chính là một nơi khác biệt và hợp lý, cho nên lúc tốt nghiệp đại học, khi chúng tôi chơi trò nói thật hay mạo hiểm, tôi nói tôi vẫn còn là trai tân thì bị bọn nó cười cho một trận rất dữ dội, nhưng bất kể bạn có thoải mái thế nào, từ sau khi triết lý phái Trình Chu trở nên hưng thịnh, việc phụ nữ tam tòng tứ đức, đặc biệt là có địa vị yếu thế trong phương diện nam nữ thật ra đã ăn sâu vào trong lòng của rất nhiều nam nhân. Cho nên Liễu Thanh Từ này muốn dùng chuyện này để đánh phủ đầu ông đây, nếu mà tôi phủi ra thì không có gì phải sợ, nhưng một cô gái có tướng mạo hại nước hại dân, có thế nào thì tôi cũng không thể sợ cô ta được.
Thật ra chiêu đánh bừa mà trúng của tôi có tác dụng thật, sau khi nếm thử sự phóng khoáng của tôi, Liễu Thanh Từ có lẽ đã ý thức được ít ra ở phương diện này tôi tuyệt đối không phải là một con cừu ngây thơ đợi bị giết thịt, mà ngược lại cô ta đã tém tém lại kha khá, nhưng cô ta cũng không hề có ý định đi thay đồ, chỉ lấy bộ đồ bị tôi xé rách quấn lại che đi những vị trí nhạy cảm. Nhưng chính vì nguyên nhân này mà phần lớn phần da thịt trên người cô ta đều bị lộ ra ngoài. Còn nhờ bộ đồ bị xé rách kia mà càng khiến vẻ đẹp táo bạo trên người cô ta tăng thêm mấy phần.
Cô ta vén vén mái tóc lên rồi nói: "Không phải là tôi sợ cậu, mà thật sự là chưa phải lúc."
Sau khi nói xong câu nói này, cô ta đột nhiên bật ra tiếng cười khúc khích, cười đến rạng rỡ xinh đẹp, gương mặt cô ta trở nên hơi ửng đỏ. Sau khi cô ta cười xong, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, từ sau khi tôi gặp cô ấy, đây là lần đầu tiên trong ánh mắt của cô ta lộ ra một chút ánh sáng thuần khiết. Ngay lúc này, tôi bất giác nhìn cô ta hơi ngẩn ngơ, thậm chí tôi còn cảm thấy tuy hai chữ vật cưng mà Bàn Tử dùng để nhận xét về người phụ nữ này đã đủ sâu sắc rồi, nhưng vẫn còn thiếu sót nhiều lắm, thậm chí cô ta còn có thể tự do tùy ý thay đổi giữa những kiểu phụ nữ khác nhau.
Từ là một người phụ nữ gợi cảm và quyến rũ, đến bây giờ là một thiếu nữ ánh mắt thanh thuần, cô ta chỉ dùng một ánh mắt mà thay đổi qua lại.
Cuối cùng, cô ta nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn cô ta, hai chúng tôi chẳng ai nói với nhau câu nào, tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, thật sự tôi đã có một cảm giác lạc lối. Cuối cùng, vẫn là cô ta nhìn đi chỗ khác trước, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, những thứ trong mắt đều đã biến thành trí tuệ và lão luyện, cô ta nói: "Được rồi không đùa nữa, chẳng phải cậu cứ luôn léo nhéo đòi nói vào chuyện chính sao, lại đây, uống trà nghiêm túc, nói vào chuyện chính."
Nói xong, cô ta ngồi một bên khay trà, biểu cảm trên mặt cũng đã thay đổi, dáng vẻ khi cô ta trở nên nghiêm túc, lại rất giống một người phụ nữ có trí tuệ và thông minh.
Điều này càng khiến tôi không nhìn rõ được bộ mặt thật sự của người phụ nữ này, có điều chỉ tiếp xúc trong một khoản thời gian ngắn ngủi như vậy, tôi không những không vì biểu hiện của cô ta mà coi thường cô ta, ngược lại còn rất khâm phục kiểu phụ nữ như vậy. Cũng chỉ có phụ nữ như vậy mới có thể khiến Lão Lục lưng khòm nhìn với một con mắt khác, mới có thể ngồi trên gian phòng chữ Long ở Cổ Hoa Lâu. Phụ nữ xinh đẹp thì rất nhiều, nhưng không phải ai cũng đều được người ta so sánh như "Lý Sư Sư".
Có điều cô ta như vậy cũng khiến tôi bình tĩnh trở lại, cô ta trở nên nghiêm túc thì tôi không thể nào cứ mãi bày ra bộ dạng bất cần đời được, tôi liền lấy ra một điếu thuốc rồi nói: "Hút một điếu thuốc để làm dịu đi sự dâng trào nhiệt huyết ban nãy, có được không?"
"Hút đi." Cô ta nhẹ nhàng nói.
Tôi châm điếu thuốc, cô ta thay đổi quá nhanh, rõ ràng là tôi không kịp suy nghĩ, cho nên mới phải làm một điếu thuốc để bình tĩnh lại. Hút được một nửa, tôi cảm thấy hút thuốc trước mặt phụ nữ thì không hay lắm, nên tôi bèn dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Nói đi."
"Tôi nói? Là cậu đến tìm tôi mà, cậu muốn biết chuyện gì thì hỏi đi." Liễu Thanh Từ nói.
Tôi hít một hơi thật sâu, ban nãy tôi suýt chút nữa là cho rằng tôi đang ở thế chủ động, nhưng chớp mắt một cái, người phụ nữ này vậy mà lại đã xoay chuyển được tình thế, tôi nói: "Lạt ma, khúc xương màu vàng, Quỷ Đạo, Quân m nghìn tay, quan tài đầu rồng vàng, và cả tôi nữa, những chuyện này tôi đều muốn biết, cô có thể nói hết toàn bộ cho tôi nghe không?"
"Tại sao lại không được chứ?" Cô ta đưa cho tôi một ly trà rồi nói.
"Vậy cô nói đi, đại ân không thể cảm tạ bằng lời." Tôi chắp tay rồi nói.
"Nhưng tại sao tôi phải nói chứ?" Cô ta cười nhạt nhìn tôi rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận