Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 197: Tượng Thần Đang Quỳ (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Lý Thanh nhảy lên lau bụi phía trên cánh cửa đá, tôi biết anh ta muốn làm gì, chính là muốn xem xem phía trên cửa đá có biển hiệu hoành phi gì không. Trước kia những hộ gia đình giàu có hay đền chùa miếu thì đều treo hoành phi, nhưng phía trên cánh cửa đá này lại chẳng có gì cả. Tính cách của Lý Thanh còn nóng nảy hấp tấp hơn cả Bàn tử, sau khi không thấy có gì anh ta lập tức đẩy cánh cửa đá. Cánh cửa này rất nặng nhưng sức lực Lý Thanh cũng không phải vừa, sau tiếng động cực lớn cánh cửa đã được từ từ mở ra
Sau khi cánh cửa được mở ra, một mùi ẩm ướt và mục nát lập tức phả ra ngoài khiến tôi nghĩ rằng đây là khí độc vội vàng bịt chặt mũi miệng lại. Lúc này con chồn nhỏ đang nấp trong áo tôi thò đầu ra nhìn, đôi mắt lén lút mang theo sự hoảng sợ nhìn vào bên trong. Dường như nó rất gấp gáp muốn phi vào trong nhưng lại sợ hãi thứ gì đó. Tôi thực sự muốn học ngôn ngữ của chồn, như vậy tôi có thể biết được nhóc con này đang muốn biểu đạt cái gì, cũng có thể từ trong miệng nó mà biết được thứ bên trong đó là gì.
Đợi một lúc cho cái khí kia không còn nồng nặc nữa, Lý Thanh bật đèn pin thò đầu vào thăm dò, nhưng chỉ được một chút anh ta liền rụt lại ngay. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta tình hình như nào, tôi chỉ nghe thấy vài tiếng đập mạnh từ bên trong vọng ra và có thứ gì đó mang theo một luồng gió lao thẳng vào mặt tôi.
"Mẹ kiếp!" Tôi chửi thề. Cái chân què bị thương của tôi đã không ra gì lại còn phải gấp gáp né tránh khiến tôi ngã bổ nhào xuống đất. Tiếp sau đó tôi nhìn thấy một đám những thứ đen sì sì phát ra tiếng kêu ầm ĩ từ trong đó đồng loạt bay ra.
"Cái quái gì thế? Dơi sao? Dơi to như vậy sao?" Tôi thất kinh kêu lên. Hồi còn nhỏ cứ chập choạng tối là cái thứ này bay đầy trời. Những năm gần đây do dùng hóa chất thuốc trừ sâu tràn lan nên tôi ít thấy chúng hơn, nhưng những con dơi ở nông thôn cũng rất nhỏ, những con dơi ở đây con nào con nấy đầu to chà bá. Tôi muốn nhìn rõ xem rốt cuộc đây là loại dơi gì liền bật cái đèn pin trong tay chiếu vào đám dơi quét qua một lượt. Đám dơi bị ánh sáng đột ngột chiếu vào trong phút chốc trở nên hoảng loạn, đội hình vốn có bỗng nháo nhác còn có mấy con lao thẳng về phía tôi.
Sau khi tôi nhìn kỹ được đám dơi này thì sợ tới ngu luôn bởi đám dơi to lớn này đều có khuôn mặt rất giống người, trông cực kỳ quái dị khiếp đảm. Đặc biệt là đôi mắt và đám lông đen trên người chúng khiến người ta có cảm giác ghê rợn. Tốc độ bay của chúng khi lao về phía tôi cực kỳ nhanh, tôi mới chỉ kịp ngây ra mà mấy con dơi đã đập thẳng lên người tôi, sau đó những đám lông mềm đập lên mặt tôi, trong phút chốc da gà toàn thân tôi dựng hết cả lên, tay chân khua loạn xạ để đuổi chúng.
Nhưng hình như tôi càng khua khoắng thì những con dơi bay tới đập vào người tôi càng nhiều, kết quả là cả người tôi đầy mùi hôi thối và tiếng kêu chít chít của dơi.
"Tắt đèn pin đi! Cậu c·h·i·ế·u vào chúng chúng sẽ không thấy gì cả!" Lý Thanh hét lên với tôi.
Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại, có lẽ ánh sáng khiến cái thứ chuyên sống trong bóng tối này hoảng hốt. Tôi lập tức tắt đèn pin, quả nhiên sau khi không còn ánh sáng đám dơi này đã ổn định trở lại, chúng lập tức bay lên. Bởi phía sau chúng tôi không có lối ra nên tôi có thể nhìn thấy từng con từng con bay đậu chi chít lên trần hang đá. Tôi không dám bật đèn nên cứ thế ngồi nhìn, trong bóng tối ánh mắt của chúng phát ra tia màu xanh giống như hàng ngàn ánh đèn nhỏ màu xanh vậy.
"Đừng nhìn nữa, vào trong rồi nói." Lý Thanh nói.
"Liệu bên trong còn không? Vấn đề là anh đừng có gấp gáp như vậy." Tôi nói với Lý Thanh, nếu không p·h·ả·i anh ta cứ lao vào thì tôi cũng đâu bị dọa thành ra thế này?
Lý Thanh lại thò đầu vào, dùng đèn pin quét qua một lượt lắc đầu: "Hết rồi, tôi vừa chiếu đèn một lượt dọa đám dơi, có lẽ chúng chạy hết rồi. Cậu mau vào mà xem đây không phải cổ mộ, đây là miếu."
Tôi lại ngẩng đầu nhìn đám dơi mặt người kia, cũng may là chúng không cắn người. Tôi tiến vào bên trong, Lý Thanh cũng tiện tay đóng cánh cửa đá lại, tránh đám dơi sẽ bay ngược vào trong. Mặc dù chúng không cắn người nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Sau khi vào trong tôi vừa nhìn đã biết lý do Lý Thanh nói đây là một cái miếu, bởi sau cánh cửa cảnh tượng đập vào mắt người ta là hai bức tượng La Sát. Hai bức tượng này mắt trợn trừng mặt mày h·u·n·g tợn giống như đang trừng lên với tôi vậy, bức tượng thế này ở miếu nào cũng có. Tôi bỗng nhớ lại lời của Bàn tử nói mệnh cách của tôi mang quỷ khí, vào đền chùa miếu sẽ bị chém, lại nhớ về Thanh long yển nguyệt đao của Quan Nhị gia giơ trên đầu tôi khiến tôi có chút hoảng hốt. Lúc này Lý Thanh cũng đã bước tới.

Bình Luận

0 Thảo luận