Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 556: Người Sống Chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Đừng!" tôi nói. Không cần biết thế nào nhưng lúc Liễu Thanh Tư còn ở đây thì bốn lạt ma này luôn bảo vệ tôi ở giữa bọn họ. Lúc này khi Liễu Thanh Tư đã rời đi thì tôi phát hiện mình rất nhớ cô ấy, thậm chí tôi biết cô ấy chỉ đang lợi dụng tôi nhưng tôi cũng không trách cô ấy. Cái cảm giác này khiến tôi thấy bản thân mình giống như thằng ngốc vậy.
"Bàn tử, không cần đâu." Lúc này đột nhiên anh trai nói. Câu nói này của anh ấy làm tôi thở phào một hơi. Nói xong anh ấy bật đèn pin lên chiếu về phía đám lạt ma kia. Đèn pin mà chúng tôi mang theo là loại chuyên dụng vô cùng sáng, giờ chiếu về phía đám người đó khiến tôi có thể nhìn rõ được dung mạo của bọn họ.
Giây phút này hô hấp của tôi như ngừng lại, Bàn tử vừa nói là sợ đánh động tới bọn họ mà anh trai tôi lúc này lại làm ra cái hành động như khiêu khích vậy. Điều kỳ lạ là khí có đèn chiếu lên đám người đó thì đám lạt ma đó dường như không phát giác ra. Cuối cùng anh trai chiếu thẳng đèn lên mặt họ, lúc nhìn rõ mặt họ tôi không khỏi giống như hít phải luồng khí lạnh băng.
Khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc.
Mặt mày trắng bệch đôi mắt trống rỗng.
Khuôn mặt giống hệt cái xác mà anh trai vớt lên từ đáy hồ.
Cũng chính là nói đám lạt ma này đã chết rồi, nhưng có một sức mạnh bí ẩn nào đó điều khiển khiến cho họ bước đi không tự chủ?
Cũng chính là người chết sống trong lời của Bàn tử.
Lúc này đám lạt ma đó đi qua trước mặt chúng tôi, bốn lạt ma kia cuối cùng không thể cưỡng lại sự mê hoặc được gặp tổ tiên đã lao ra, miệng không ngừng la hét gọi đám lạt ma kia. Bàn tử vô cùng bực bội muốn lao ra cản thì anh trai tôi đã giơ tay ngăn lại nói: "Đừng, để xem tình hình."
Khi bốn vị lạt ma đến gần đám lạt ma, đột nhiên cả bốn người đều cứng đờ sau đó ngã xuống đất. Thực ra chúng tôi đều thấy rõ lúc bốn người họ tiến lại gần có một đám côn trùng phát sáng bay vào người của bốn lạt ma còn sống kia.
Tuyết trùng dưới đáy hồ đó cũng chính là cổ trùng Miêu Cương.
Bốn lạt ma ngã ra đất xong rất nhanh đã đứng dậy. Anh trai chiếu đèn về phía bọn họ, lúc ánh sáng chiếu lên mặt của họ chúng tôi đã hiểu được chân tướng của đám lạt ma này.
Bốn lạt ma vừa rồi đã chết, ánh mắt của họ trống rỗng, trong mắt không có đồng tử cũng giống với đám lạt ma đã chết kia, biến thành người chết sống. Sau đó bốn lạt ma này hòa vào cùng đám lạt ma kia tiếp tục bước về phía trước.
Nhóm lạt ma này bước đi trong tuyết, giống như những người vệ sĩ đang truyền đạo, giống như những tu sĩ khổ hạnh, lại giống như những người lính đang tuần tra lãnh thổ của họ.
"Đi theo họ." Anh trai nói.
Câu nói này của anh ấy khiến chúng tôi đều biến sắc. Tôi không sợ, nhưng những người khác không theo được. Đối phó với đám tuyết trùng đó không phải cứ thân thủ tốt hay không là có thể giải quyết được, cổ thuật Miêu Cương không được viết trong tiểu thuyết võ hiệp bởi bọn họ giết người trong vô hình.
"Anh điên à?" Bàn tử vươn cổ ra nói.
"Anh nhìn thấy Liễu Thanh Tư ở bên trong đám lạt ma đó." Anh trai nhìn tôi nói.
Câu này vừa dứt khiến cả người tôi cứng đơ.
"Có biết tại sao cô ta lại nói quan trọng nhất là Diệp tử phải đến đây không? Không phải Diệp tử có thể dẫn đường, nghe được sự chỉ dẫn của thần linh, mà là vì máu của Diệp tử là cách tốt nhất để tránh được đám trùng tuyết đó." Anh trai nói.
Câu nói này của anh ấy khiến lòng tôi lạnh đi mấy phần.
"Diệp tử, cho tôi tí máu! Bàn gia tôi hơi sợ!" Bàn tử nói.
"Đều có." Anh trai nói. Nói xong anh ấy cầm dao nói với tôi: "Thiệt thòi cho em rồi, nhưng dù sao vết thương của em cũng lành rất nhanh. Chúng ta nhất định phải đi theo đám lạt ma đó, bởi đây là cách duy nhất có thể tìm ra nơi đó."
Nói xong anh ấy lại cứa lên bàn tay tôi một đường. Nhìn bàn tay mình tôi đột nhiên cảm thấy nó vô cùng đáng thương.

Bình Luận

0 Thảo luận