"Không chỉ lão Trần ở trên đó, phu nhân cũng ở đó, tôi không thể không lên thử xem." Lý Thanh nói.
Có nhiều lúc tính cách Lý Thanh rất cố chấp, tôi và Bàn tử đều hiểu không ngăn anh ta được, nhưng giờ đây không chỉ đơn thuần là tôi và Bàn tử ngăn anh ta. Bàn tử quay qua hỏi Lưu Khai Phong: "Lý Thanh lo cho sự an nguy của Trần Đông Phương nên muốn lên trên xem có được không?"
Lưu Khai Phong cười nói: "Cứ tự nhiên!"
Tôi nhìn Lưu Khai Phong một cái, cảm giác lúc này ông ta rất khác thường. Theo lý mà nói ông ta đã sắp chết tới nơi, ôm tâm lý đánh cược một lần để hồi sinh, đáng lẽ phải là người gấp gáp muốn lên đó tìm quan tài đầu rồng nhất mới phải. Vậy mà lúc này ông ta trông rất đủng đỉnh không hề gấp, lần này tâm thái của ông ta trông còn trầm ổn hơn cả những lần trước.
Thực ra thì đáp án cũng không có gì khó đoán, bởi vì ông ta cho rằng lên trên tầng ba đó thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với cái chết. Tôi không hề tin chuyện này, bởi nếu như tin ông ta cũng đồng nghĩa với việc anh trai và Lý lão thái bao gồm cả Trần Đông Phương đều đã chết trên đó.
"Nếu anh muốn lên đó thì đi lấy cái dây thừng." Bàn tử châm điếu thuốc nói với Lý Thanh.
"Anh cũng muốn lên?" Tôi và Lý Thanh đồng loạt hỏi.
"Có sự chuẩn bị vẫn hơn." Bàn tử nói xong thì tìm người râu quai nón mượn một cuộn dây thừng đưa cho Lý Thanh sau đó nói với anh ta: "Cẩn thận."
Lý Thanh gật đầu nhìn tôi một cái đội dây thừng quanh cổ bắt đầu chạy. Tôi đã từng thấy qua thân thủ của Lý Thanh, Trần Đông Phương cũng nói qua triêm y thập bát điệp là khinh công cừ nhất hiện nay. Lý Thanh gần như không cần phải lấy đà mà nhảy trực tiếp lên tường chạy rồi bật lên trần nhà, sau đó dường như bất chấp các định luật vật lý mà bám lên sàn nhà như con thạch sùng, từng bước từng bước tiến về cái lỗ trong con mắt ở trung tâm. Sau cùng anh ta quay lại nhìn tôi một cái rồi bò vào trong cái hố đen đó không bao lâu sau biến mất trước mắt tôi.
Lý Thanh lên đó không bao lâu tôi liền thấy một đầu sợ dây thừng được thả xuống, nhưng mới thả trong không trung được một chút thì dường như bên trên hình như xảy ra biến cố gì đó, sợi dây thừng bỗng đột ngột bị kéo lên dọa tôi sợ chết khiếp hướng về phía cái lỗ đó mà gọi hai câu nhưng không hề có người hồi đáp.
"Bàn tử, phải làm sao bây giờ? Lên một người chết một người?" Lúc này người râu quai nón đi tới nói.
"Ai nói với anh là họ chết?" Bàn tử trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Lúc này thực ra tôi cũng nhìn ra được sự lo lắng của Bàn tử. Cái lầu ba kia cách chúng tôi không phải quá xa, Lý Thanh chắc chắn nghe được tiếng gọi của chúng tôi, điều quan trọng là anh ta thả dây thừng một nửa rồi kéo lại, điều này chứng minh anh ta ở trên đó đã gặp phải sự việc bất ngờ nào đó. Bàn tử lo lắng vò đầu bứt tai đi đi lại lại, thấy biểu hiện của anh ta mà trong lòng tôi cũng vô cùng bất an.
"Bàn tử, dường như Lưu Khai Phong biết được trên đó xảy ra chuyện gì, có cần đi hỏi không?" Tôi hỏi.
"Ông ta sẽ nói ư? Ông ta là một lão hồ ly!" Bàn tử nói.
"Cứ thử xem, thôi để tôi đi." Tôi nói.
Nói xong tôi chỉnh trang lại giọng nói, nhẩm trong đầu những gì cần nói, bước tới trước mặt Lưu Khai Phong. Hiện giờ tôi thực sự rất lo lắng cho sự an nguy của những người bên trên nên buộc phải đối mặt với lão hồ ly này. Thấy tôi bước tới ông ta liền cười với tôi, điệu cười này khiến tôi nổi da gà.
Tôi tự nói với bản thân nhất định phải trấn tĩnh lại, tôi là người của long tộc, đây là địa bàn của tôi, trước mặt tôi ông ta chỉ là con kiến. Nhẩm đi nhẩm lại mấy lần tôi nhìn sang cái xương màu vàng kia thầm cầu nguyện: "Nếu như người thực sự là người cùng tộc của tôi như lời Bàn tử nói thì xin hãy giúp tôi mọi việc được thuận lợi!"
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi tôi nhìn cái xương đó xong thì tự nhiên không còn thấy sợ hãi nữa, đến bước đi cũng phăng phăng. Tôi bước tới gần Lưu Khai Phong, nhìn cái dáng người còng và những vết đồi mồi trên da ông ta nói: "Chắc chắn là ông không muốn chết đúng không? Quan tài đầu rồng vàng chỉ có một cái, Lý Hương Lan chiếm rồi, ông cũng toi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận