"Bên phía cô Ngốc thì Bàn gia tôi đã hứa hẹn xong cả rồi, đương nhiên là không sao, còn về thi vương trong hang quỷ, ông càng không cần phải lo lắng, ông quên rằng ông nội của Diệp Tử, cũng chính là chú Diệp của ông bây giờ đang trấn áp cái thứ đó bên trong Mười hai hang quỷ sao, hắn ta ốc còn không mang nổi mình ốc, thì sao có thể đến tìm ông mà đòi con được, hơn nữa, làm sao ông ta biết được đứa con này là của ông ta?" Bàn Tử nói.
Trần Thanh Sơn cũng đốt một điếu thuốc, rất là khó nghĩ.
Bàn Tử đứng dậy nói: "Nếu như ông không muốn, thế thì cũng tuyệt đối đừng miễn cưỡng, ông cứ coi như Bàn gia tôi chưa từng nói mấy lời này, đương nhiên tôi đi tìm một nhà khác sắp xếp cho đứa trẻ này đầu thai chuyển thế là được."
Trần Thanh Sơn đứng dậy kéo lấy Bàn Tử một cái rồi nói: "Bàn gia, tôi đồng ý, chuyện mà ngài sắp xếp là tôi yên tâm rồi, hơn nữa chuyện này đối với tôi chỉ có lợi chứ không có hại, tôi sao có thể không đồng ý chứ? Điều tôi lo sợ đó là bà xã nhà tôi không chịu nổi thôi."
"Ông tính nói cho bà ấy biết hả? Phụ nữ nhát gan lắm, đương nhiên là sẽ sợ rồi." Bàn Tử nói.
"Không nói cho bà ấy biết thì có được không?" Trần Thanh Sơn nói.
"Đương nhiên là được chứ, nói như vậy là ông đồng ý hả?" Bàn Tử hỏi.
"Đương nhiên rồi." Trần Thanh Sơn gật đầu rồi nói.
Bàn Tử lại ngồi xuống lại, nói với Trần Thanh Sơn rằng: "Chuyện này cũng dễ thôi, một phép thuật nho nhỏ thôi là được rồi, ông cứ làm thế này, có thể trong lúc bà xã của mình không hay không biết mà để bà vợ của ông mang thai đứa trẻ này."
Cách của Bàn Tử kể ra thì cũng đơn giản, đó là trong nước rửa chân của bà vợ Trần Thanh Sơn, nhỏ vào đó giọt máu của vợ Trần Thanh Sơn, nước rửa chân này không được đổ đi, mà phải đặt ở dưới giường của hai người họ, xác khô của đứa trẻ này được đặt ở bên trong chiếc chậu rửa chân, Bàn Tử sẽ gấp một chiếc thuyền nhỏ rồi đưa cho Trần Thanh Sơn, đặt con thuyền nhỏ được gấp từ giấy vàng này vào trong nước rửa chân, rồi lại đặt đứa trẻ đã chết vào đó, người đạp trên bùn vàng mà đi, nước rửa chân hóa thành nước bùn vàng, chính là hoàng tuyền, thả thuyền vào hoàng tuyền, chính là đưa thuyền, tên của loại phép thuật này nghe cũng rất hay, gọi là đưa âm thuyền qua nước hoàng tuyền, chỉ cần đặt chậu nước rửa chân này ở dưới giường một đêm, ngày hôm sau thì chôn đứa trẻ đã chết này ở trong sân, thì chuyện này coi như đã hoàn thành, sau đó thì có thể yên tâm chờ đợi sinh đứa trẻ này ra sau mười tháng mang thai là được.
Dặn dò kỹ lưỡng đủ thứ chuyện xong, Trần Thanh Sơn cầm lấy con thuyền nhỏ và xác đứa trẻ quay về nhà, tôi nhìn theo bóng lưng lúc ông ta bước đi, tôi nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, sao chúng ta làm chuyện này mà tôi cứ thấy có gì đó không đúng lắm á."
"Vấn đề tâm lý. Chuyện này một ná trúng ba chim, sao lại không đáng tin chứ?" Bàn Tử nói.
"Sẽ không có vấn đề gì chứ? Với mẹ của đứa trẻ, hoặc là với người khác?" Tôi hỏi.
"Không đâu, cậu cứ yên tâm trăm phần trăm, chuyện đứa trẻ này đã chiếm được chút vận khí là thật, nhưng so với cậu thì còn kém xa lắm có biết không? Cậu không cảm thấy quen thuộc à? Năm đó sau khi cha cậu là Diệp Thiên Hoa ôm cậu từ trong Thần Nông Giá về, nếu như Bàn gia tôi đoán không nhầm, chắc chắn đã dùng phép thuật này để đưa cậu vào trong bụng của mẹ cậu, cậu đã hiểu ra được vấn đề chưa? Chẳng phải là hai mẹ con đều bình an à? Chân long cậu đây còn không sao, chứ nói chi chỉ là một đứa trẻ chiếm giữ vận khí của Phục Địa Câu." Bàn Tử nói.
"Cái thứ vận khí này, có thật là linh nghiệm như vậy không? Đứa trẻ này được sinh ra, thì được định sẵn là huy hoàng rạng rỡ à? Anh nói xem liệu như này có phải là bất công không?" Tôi nhìn Bàn Tử nói, mấy ngày nay anh ấy cứ luôn nói đến vấn đề này, nói đến mức tôi cảm thấy phân vân.
"Vận khí, nói thế nào đây nhỉ, cái này cũng giống như phong thủy, cậu không nhìn thấy được cũng không sờ được, nhưng cái thứ này cậu không tin thì không được. Có một số người chiếm giữ âm đức vận khí phong thủy, thành công nhanh hơn một chút, cơ hội luôn nhiều hơn người khác, nhưng có một số người, không phải là họ không thông minh, không phải là họ không cố gắng, nhưng bất kể có cố gắng thế nào, vẫn luôn thiếu một chút, không được trọn vẹn, lúc này thì nên cân nhắc về một vài thứ khác, nói cho cùng, tôi nói với cậu thế này, tất cả những thứ này, nếu như cậu thật sự dựa vào nó để thành công, thế thì chẳng là cái đếch gì cả, cái thứ này chỉ có thể dùng để thêm mắt cho rồng thôi." Bàn Tử nói.
Tôi với Bàn Tử tán gẫu một hồi, ở trong thôn thật ra thì cũng chán, hai chúng tôi lại đi đến Mười hai hang quỷ ở Tam Lý Đồn xem thử. Người ở Tam Lý Đồn đều hỏi thăm tôi về tung tích của anh trai, sau khi nhà của anh trai tôi bị thiêu rụi thì mãi chẳng thấy anh ấy về để tu sửa gì. Người khác hỏi như vậy, tôi ngược lại lại thấy lo lắng cho anh trai, cũng không biết lần này anh ấy đến Thiên Tân gặp Lục gia thì sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa. Tôi gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy, không có ai bắt máy, sau khi đi dạo một vòng thì chúng tôi trở về nhà, lúc vừa về đến cổng, tôi phát hiện Trần Thạch Đầu đang tức giận đùng đùng đợi tôi ở trước cổng nhà tôi.
Lần này, ông ta không dắt theo ba thằng con trai của mình nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận