DÙNG KỲ BINH ĐỂ GIÀNH THẮNG LỢI
- Ha ha! Có ý nghĩa, thật có ý nghĩa! Nghĩa đệ này của Trẫm, cũng là do hắn dùng binh mơ hồ như vậy mới khiến người khác không có dấu vết tìm kiếm, Da Luật Hùng Cơ lần này xem như bị hắn mưu tính một phen, không biết bây giờ có phải đã tức đến lệch cả râu không. Tuy nhiên nói gì thì nói, nghĩa đệ của Trẫm làm như vậy chẳng lẽ không sợ Da Luật Hùng Cơ báo thù? Lấy thực lực nước Hán hiện tại, vẫn còn chưa có tư cách gọi nhịp chính diện với Đại Liêu.
Quốc chủ Đại Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu tựa trên ghế, nghe sứ giả nói về chuyện quân Hán chi viện quân Liêu xong thì cười lớn ha ha.
- Bệ hạ, tên Hán Trung Vương này sao lại là nghĩa đệ của Bệ hạ ạ? Thần từ trước đến nay sao chưa từng nghe qua?
Ở vị trí đầu tiên bên tay trái của Ngôi Danh Nẵng Tiêu đang ngồi là một lão tướng quân mặc áo giáp, người này đã trên dưới năm mươi tuổi, đầu đã bạc tóc, nếp nhăn đầy mặt, nhưng lại tinh thần sáng láng, người này là trụ cột của Đại Hạ, Trấn Quân Đại tướng quân Trần Thâu Nhàn, chính là phụ thân của Trần Tử Ngư nương náu trong Thái Nguyên Phủ.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười nói: - Nhớ lại cũng là chuyện của bảy năm trước, lão tướng quân còn nhớ Trẫm bảy năm trước từng lấy tên của ngươi giả làm dân buôn bán, đi qua nước Hán, nước Chu khảo sát dân sinh quân sự không?
Trần Thâu Nhàn nghĩ một chút rồi cười nói: - Nhớ chứ nhớ chứ, Bệ hạ lần đó đã đi ba tháng, lúc đó chính là thời điểm sắp lập quốc, Bệ hạ lại tự mình chạy đến nước Chu, còn đám lão thần thì mang mười mấy vạn đại quân tập kết ở biên giới Chu, Hoàng đế khai quốc của nước Chu Quách Uy cho rằng chúng ta muốn công kích, bị doạ đến mức đã bố trí không dưới hai mươi vạn đại quân ở biên giới.
- Ha ha, đúng đúng đúng, chính là thời điểm đó. Trẫm chỉ mang theo mười mấy thị vệ giả làm dân buôn bán hàng da, ở Ngọc Châu nước Hán đúng lúc gặp được Hán Trung Vương Lưu Lăng lúc đó đảm nhiệm Chỉ huy sứ quân Phủ Viễn, hai người chúng ta mới gặp như đã thân, kết cỏ dâng hương, kết bái làm huynh đệ khác họ, tên Trẫm dùng vẫn là tên của ngươi đấy.
- Chẳng trách! Thần vẫn luôn buồn bực đây, lần trước tên sứ thần Chu Diên Công của nước Hán đến, làm sao lại cầm thư Hán Trung Vương tự tay viết tìm đến trong nhà lão thần. Lần trước đề cập với Bệ hạ, Bệ hạ chỉ cười không đáp, bây giờ cuối cùng lão thần cũng hiểu là chuyện gì rồi. Nhưng lão thần đã buồn bực từ lâu, thần với Lưu Lăng vốn không quen biết, sao lại cầu người giúp đỡ lại tìm đến đầu lão thần này nhỉ? Bức thư đó lời nói khẩn thiết, hàng chữ trong thư đều là tình cảm thương nhớ Bệ hạ, đọc xong bức thư, tình cảm đó không giống giả bộ.
Trần Thâu Nhàn cười nói.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói: - Huynh đệ đó của Trẫm, phải dùng đến bốn chữ "kỳ tài ngút trời" để miêu tả. Nếu đồng ý làm tướng Đại Hạ ta, Trẫm nói không chừng sẽ muốn phong hắn làm Trấn Quốc Đại tướng quân.
Chư tướng trong quân trướng sắc mặt thay đổi, Trấn Quốc Đại tướng quân chính nhị phẩm, Đại Hạ đến bây giờ vẫn chưa có ai có vinh hạnh đặc biệt này. Mặc dù lãnh binh mấy chục năm, lão tướng quân Trần Thâu Nhàn được Bệ hạ cực kì tín nhiệm, cũng đến chức Trấn Quốc đại tướng quân tòng nhị phẩm mà thôi. Tên Lưu Lăng này rốt cục bản lĩnh lớn bao nhiêu, sao có thể được Bệ hạ xem trọng như vậy.
- Hừm.... Chỉ là một tên chỉ biết dùng quỷ kế mà thôi, Bệ hà cớ gì lại tôn sùng như thế?
Người ngồi ở vị trí phía dưới Trần Thâu Nhàn là Hắc Sơn Uy Phúc Quân Ti Tướng quân của Đại Hạ - Lý Hổ Nô, hắn vì Đại Hạ lập quốc có thể nói lập được công lao hiển hách, mặc dù đã là Đại tướng quân độc lĩnh một quân, luận cấp phẩm lại là Thượng Đô Hộ chính tam phẩm, nhưng đem so quan chức cấp phẩm của võ tướng Trấn Quốc Đại tướng quân chính nhị phẩm thì vẫn còn kém mấy cấp nhỏ. Con người Lý Hổ Nô xưa nay cuồng ngạo, ban đầu Tây Hạ lập quốc trong chiến tranh với chư quốc Tây Vực, tên này lĩnh quân tác chiến chưa thất bại lần nào khó tránh tâm cao khí ngạo, ngay cả lão tướng quân Trần Thâu Nhàn hắn cũng không để trong mắt, huống hồ chi một tên Hán Trung Vương vốn được xem là người ngoài?
Nghe Ngôi Danh Nẵng Tiêu cực kỳ tôn sùng Lưu Lăng, Lý Hổ Nô bĩu môi lẩm bẩm nói.
- Quỷ kế? Đem nước Liêu và nước Chu gộp lại gần hai mươi vạn quân mà đùa giỡn, mưu kế sách lược như vậy nếu là quỷ kế, Hổ Nô, ngươi rốt cục là nói cái gì mới không tính quỷ kế?
Ngôi Danh Nẵng Tiêu đúng là muốn mượn Lưu Lăng để kích thích các tướng quân dưới trướng mắt cao quá đầu này, từ vài ngày trước đó khai chiến với Đại Liêu tới nay, Đại Hạ nhiều lần chiến thắng, mấy tên tướng quân này khó tránh bắt đầu không coi ai ra gì. Ngay cả Đại Liêu Lang Kỵ được xưng thiên hạ trí nhuệ đều có thể đánh đến chạy trối chết, bọn họ đương nhiên có tư cách khinh thường nước Hán, cái đất nước phụ thuộc bé tẹo, sở hữu chỉ có mười hai châu, bách tính không quá hai trăm vạn, dụng binh không quá mười mấy vạn. Về phần Hán Trung Vương cái gì bách chiến bách thắng, trong mắt bọn họ cũng chỉ không quá một tên dung tướng (dung: tầm thường) chưa từng trải qua những trận chiến hoành tráng, chỉ biết tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói đến Lưu Lăng, chính là muốn để bọn tướng quân thuộc hạ kiêu ngạo đó nhận thức được cái gì gọi là bên ngoài núi có núi khác, lúc này nghe Lý Hổ Nô quả nhiên mở miệng đầu tiên châm chọc Lưu Lăng, Ngôi Danh Nẵng Tiêu tự nhiên có lời đợi hắn ở phía sau, chỉ có điều lúc này lại không nói ra.
Lý Hổ Nô đứng lên ôm quyền nói: - Bệ hạ, hai quân giao chiến, khi quyết chiến quang minh chính đại, dựa vào dũng khí của tướng, sĩ binh gan dạ không sợ chết, nổi trống hăng hái xung trận mà thắng. Cách của Hán Trung Vương đó chẳng qua là bàng môn tà đạo, chân chính dùng trên chiến trường chẳng qua được một chút món lời nhỏ mà thôi.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhíu mày, nhìn Trần Thâu Nhàn bằng một mắt, Trần Thâu Nhàn ngầm hiểu, đứng lên nói với Lý Hổ Nô: - Lời này của Thượng Đô Hộ sai rồi, dùng binh đánh trận là phải biết dối trá, bởi vậy khi có thể đánh lại làm ra vẻ không thể đánh, muốn đánh lại làm ra vẻ không muốn đánh, muốn tiến đến gần lại làm ra vẻ muốn đi ra xa, muốn đi ra xa lại làm ra vẻ đi lại gần, kẻ địch ham lợi thì dùng món lợi nhỏ để nhử chúng, khi kẻ địch hỗn loạn thì phải thừa cơ tấn công chúng, khi lực lượng kẻ địch hùng mạnh thì phải chú ý đề phòng, khi thế lực kẻ địch hùng mạnh thì tạm thời né tránh chúng, khi kẻ địch nổi nóng tức giận thì tìm cách khiêu khích chọc giận chúng, khi kẻ địch sợ hãi thận trọng thì phải tìm cách khiến chúng chủ quan kiêu ngạo, khi kẻ địch nghỉ ngơi thì phải khiến chúng mệt nhọc, khi nội bộ kẻ địch hòa thuận thì phải tìm cách li gián chúng. Nhân lúc địch không phòng bị, thì ta đánh chúng. Đó là chỗ vi diệu của những nhà cầm quân tài giỏi, tựu chung lại chính là ở chỗ "khiến đối phương không thể lường tính".
- Tôn Tử binh pháp có nói: Phàm việc tác chiến, dùng chính binh đối địch, kỳ binh thủ thắng. Tướng giỏi dùng binh sẽ biết biến hóa tác chiến như trời đất không bao giờ cùng đường, sông biển không bao giờ cạn nước. Như mặt trăng mặt trời, lặn rồi lại mọc; như bốn mùa thay đổi, qua rồi lại đến. Âm nhạc cũng không quá năm thanh âm, nhưng biến hóa khôn lường, nghe sao cho hết được; sắc màu cũng chỉ có năm màu, nhưng biến hóa nhìn sao cho tận, vị bất quá cũng chỉ có năm vị, nhưng biến hóa nếm sao cho đủ. Chiến thuật cũng chỉ có "kỳ" và chính, nhưng biến hóa của "kỳ" và "chính" là vô cùng vô tận. Kỳ chính chuyển hóa lẫn nhau như vòng tròn không có thời điểm cũng không có kết thúc, ai có thể biết được?
- Dụng binh tác chiến, luôn phải lấy "chính" làm địch, lấy "kỳ" binh để giành chiến thắng, người giỏi đánh thắng bất ngờ, thay đổi chiến thuật giống như vạn vật thiên địa vô cùng vô tận, giống như nước của sông biển chảy mãi không cạn. Lĩnh binh tác chiến, lúc quan sát thiên văn, tường địa lý, rõ nhân hòa, lợi dụng tất cả các điều kiện để sử dụng, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Lý Hổ Nô hừm một tiếng nói: - Lão tướng quân, ta không biết những thứ binh pháp nhi tử, binh pháp tôn tử gì đó mà lão nói, ta chỉ biết, mặc dù mạnh như Lang Kỵ nước Liêu, cũng chặn không nổi sự anh dũng xung phong liều chết của binh sĩ dưới trướng ta. Chỉ cần tam quân quên mình phục vụ, dù hắn dùng mưu mô quỷ kế gì chăng nữa, chỉ cần chỉ huy quân vồ tới mà thôi.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Hổ Nô, ngươi thật cảm thấy bản thân là thiên hạ vô địch ư?
Lý Hổ Nô vái đến đất: - Thần không dám, thần biết rõ bản thân, thần chỉ là nghĩ không thông, tại sao Bệ hạ và lão tướng quân đều tôn sùng cái tên Hán Trung Vương bỏ đi gì đó như vậy. Thần không dám nói thiên hạ vô địch, nhưng thần nắm chắc, nếu giao chiến với Lưu Lăng đó, nhất định sẽ trảm hắn dưới ngựa!
Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười lạnh nói: - Tốt, Trẫm vẫn nhớ mấy trận giao chiến giữa quân Chu với quân Hán trước đây, Lưu Lăng đều lấy ít thắng nhiều. Bây giờ đã bảy năm qua đi, mỗi khi Trẫm nghĩ đến diệu kế tầng tầng lớp lớp đó của hắn vẫn vỗ tay khen ngợi. Như vậy đi, bây giờ Trẫm và ngươi suy diễn lại chiến cuộc lúc đó, ngươi làm quân Chu, Trẫm đến chỉ huy quân Hán, ngươi có thể dùng cách của ngươi giết địch, Trẫm sẽ dùng cách của Lưu Lăng tác chiến, xem xem ngươi có thể thắng được quỷ kế không!
Ngôi Danh Nẵng Tiêu vừa sai người bố trí bàn, vừa nói: - Lấy trận đại chiến xảy ra vào năm Càn Hữu thứ mười sáu Hán quốc, quân Chu xuất binh tám vạn tiến đánh Ngọc Châu, Lưu Lăng lĩnh hai vạn quân chống đỡ nhé.
Rất nhanh, bọn thị vệ liền trên sa bàn căn cứ vào địa thế gần Ngọc Châu nước Hán trên bản đồ xếp lên địa hình tương ứng, sau đó lấy những người gỗ lớn chừng nắm tay đại diện binh tướng bày xong. Người gỗ màu đỏ đại diện một vạn nhân mã, màu đen đại diện một ngàn, màu trắng đại diện năm trăm.
Lý Hổ Nô không phục nói: - Lấy tám vạn quân tinh nhuệ đối trận hai vạn người vẫn còn đánh thua, người lĩnh binh tác chiến quân Chu đó cũng đúng là phế vật! Xem thần công kích như thế nào, nhất định khiến cho quân Hán kia không còn mảnh giáp trên thân.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu hừ một tiếng nói: - Lúc ấy người lãnh binh tác chiến quân Chu, vẫn là Nguyên soái tam quân của nước Chu Tôn Huyền Đạo. Dưới trướng có Tả Võ Vệ đại tướng quân Hàn Canh, Hữu Uy Vệ đại tướng quân Mông Hổ, ngươi chẳng lẽ đã quên tổn hại lần trước?
Lý Hổ Nô hơi sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên đỏ lên một chút. Lần trước Tây Hạ xuất binh đánh chiếm ba châu của Đại Chu, lúc đó lãnh binh đối kháng với đại quân Tây Hạ chính là Hữu Uy Vệ đại tướng quân Mông Hổ. Lý Hổ Nô khinh địch làm bừa, bị Mông Hổ suất quân mai phục đánh cho trở tay không kịp, lúc đó nếu không phải dưới tay Lý Hổ Nô binh nhiều, còn bản thân võ dũng tuyệt luân mang theo mấy trăm thân binh qua lại cứu viện, chỉ sợ hàng vạn quân dưới trướng của hắn đều sẽ bị năm nghìn quân Chu đánh cho thảm bại mà chạy, mặc dù sau đó quân Tây Hạ phản kích đánh lui Mông Hổ, nhưng trận đánh này kì thực vẫn là Lý Hổ Nô tổn hại. Trận này dù không tính chiến bại, vẫn khiến cho Lý Hổ Nô canh cánh trong lòng.
Dựa theo chỉ điểm của Ngôi Danh Nẵng Tiêu, quân thị vệ lấy con rối gỗ dựa theo vị trí chỉ định đặt xong, Ngôi Danh Nẵng Tiêu và Lý Hổ Nô đứng tách ra hai bên. Ngôi Danh Nẵng Tiêu có tâm đả kích sự cuồng ngạo của Lý Hổ Nô, vì thế nói với hắn: - Không quản ngươi tiến binh như thế nào, Trẫm chỉ lấy sách lược bất ngờ ban đầu của Lưu Lăng, nếu như ngươi thắng, Trẫm liền thưởng cho ngươi một tước Thiên Hộ Hầu! Nếu ngươi bại, Trẫm liền lột áo giáp tướng quân trên người ngươi, phạt ngươi đến sân ngựa đi chăn thả!
Lý Hổ Nô nghe thấy tướng lĩnh quân Chu chỉ huy chiến đấu trận này không ngờ là Tôn Huyền Đạo, Hàn Canh, Mông Hổ... tiếng tăm lừng lẫy, thực ra trong lòng đã có chút hối hận. Chỉ là hắn là người cố chấp, lại tin chắc năng lực của mình, vì thế gắng sức gật gật đầu nói: - Theo ý Bệ hạ!
Hai người triển khai thế trận, Lý Hổ Nô quan sát một chút, sau khi bố trí địa hình và bệnh lý, bắt đầu dẫn đầu phát động tấn công, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng không nhìn hắn dụng binh như thế nào, chỉ theo bố trí ban đầu của Lưu Lăng từng bước từng bước triển khai, cùng với việc hai người dùng con rối gỗ không ngừng thay đổi vị trí, thế trận càng ngày càng rõ ràng.
Đến cuối cùng, mặc kệ Lý Hổ Nô tiến công như thế nào, phát hiện mình căn bản cũng không dám liều mình! Binh mã Lưu Lăng mặc dù ít, nhưng mỗi một chi đều sắp xếp ở vị trí cực kì huyền diệu, mượn trợ giúp từ địa thế, cùng với thời tiết lúc đó, rồi đem quân Chu chặn đánh. Hai bên giằng co mãi chưa ngã mũ, quân Chu nửa bước cũng khó đi.
Lúc này Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói: - Lúc này, quân Chu bởi vì đường khó đi, lương thảo đã không còn nhiều, sĩ khí quân Chu đê mê, giằng co không lâu lại không thể tiến lên phía trước, Lưu Lăng chỉ phái hai nghìn người cắm nhiều cây đuốc người rơm làm nghi binh bảo vệ đại doanh, lại mang theo một vạn quân vây quanh phía sau quân Chu cắt đứt đường vận chuyển lương thực của quân Chu, một ngọn đuốc đốt cháy lương thảo quân Chu. Lấy tám ngàn người phân làm bốn đường, mang nhiều tinh kỳ trống trận, giả vờ cứu binh các nơi của nước Hán phô trương thanh thế, lính Chu đại loạn, sĩ binh phần lớn chạy tán loạn, ngươi xử lí thế nào?
Lý Hổ Nô vắt óc suy nghĩ rất lâu, chán nản nhận thua.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói: - Quỷ kế quỷ kế, các ngươi nếu đều có thể giỏi dùng quỷ kế như thế, lính Đại Hạ ta tiên phong trực chỉ, ai có thể ngăn?
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận