Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 232: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
TIỀN ĐẶT CƯỢC.
Sáng sớm ngày thứ hai khi mặt trời vừa hé mọc, Nhạc Kỳ Lân mang theo ba trăm nha dịch Bát Môn tuần sát ti trùng trùng điệp điệp đi vào nơi ở của Đông Phương Luân Nhật. Cũng không có gì bất ngờ Loan Ảnh và Diệp Tú Ninh đã rời đi, các cửa mật đạo đều được mở ra có lẽ các nàng cũng không muốn giữ lại làm gì nữa. Nhìn dấu vết có thể thấy trong mật thất có người ở, từ đây có thể đoán được Bạch Liên giáo cũng còn không nhiều người nhưng có thể khẳng định có thể trốn tránh được sự truy kích thì đây là những nhân vật quan trọng trong Bạch Liên giáo.
Loan Ảnh và Diệp Tú Ninh cứ như vậy biến mất không tăm tích, quan binh thủ thành cũng không chú ý đến có hai nữ tử rời khỏi, hai người các nàng cũng không để diện mạo thật mà đi. Nhạc Kỳ Lân mang người đến nơi ở cũ tìm ra không ít vũ khí, còn có đồ tế nhuyễn chưa kịp mang đi.
Từ đó trở đi Bạch Liên giáo rời khỏi thành Thái Nguyên, sau năm năm không xuất hiện trong thành Thái Nguyên. Lưu Lăng không nghĩ đến hắn và Loan Ảnh vì thế mà xuất hiện ngăn cách, vài năm sau Lưu Lăng mang binh tấn công Đại Chu, Bạch Liên giáo dưới sự dẫn dắt của Loan Ảnh giúp đỡ Lưu Lăng không ít, đây là chuyện Lưu Lăng chưa từng nghĩ tới.
Vẫn như thường lệ cứ bốn giờ sáng Lưu Lăng lại rời giường luyện công, rồi ăn sáng sau đó đi vào cung một chuyến nói chuyện với Hiếu Đế về Hầu Thân. Hiếu Đế đối với Hầu Thân thật không có cách nào, chỉ có thể dùng tám từ "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (*)" để hình dung. Tuy nhiên hiện tại triều đình đi vào quỹ đạo, quan viên Thái Nguyên bị Bạch Liên giáo giết cũng đã được bổ sung, còn Binh bộ khiến người ta lo lắng nhất từ sau khi Hà Khôn nhận chức cũng có chuyển biến rõ rệt, những hỗn loạn đều được xử lý mạnh mẽ.
(*) Hàm ý thông cảm với những đau đớn của họ, nhưng giận vì họ nhát, hèn, không dám tranh đấu.
Phòng Quân cơ có Lư Sâm và Bùi Hạo một già một trẻ hơn nữa còn có Chu Diên Công nữa là ba người. Tạm thời Hầu Thân không đến cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ có điều thân thể Lư Sâm lại càng ngày càng yếu, Hầu Thân không đến thì ngày nghỉ dưỡng của lão lại bị dời lại.
Lưu Lăng cáo từ rời đi mang theo huynh đệ Nhiếp thị đến Tu La doanh.
Ba nghìn kỵ binh trên cơ bản bây giờ là một lão binh sẽ dẫn theo một tân binh, lúc trước lão binh trải qua mấy chục cuộc chiến sinh tử ở Tây Hạ, kinh nghiệm phong phú hơn nữa đối với chiến mã cũng hiểu rõ hơn tân binh. Những chiến mã được bồi dưỡng cũng là chiến mã bách chiến, một năm này không ngừng loại bỏ những ngựa yếu ớt chỉ để lại những chiến mã có sức bền sức chạy cao. Nếu nói về thân cao thì ngựa cao không ít, thể lực cũng cường đại hơn rất nhiều. Chỉ cần nhìn qua mắt thường cũng có thể thấy được ngựa nơi này là mãnh thú khát máu.
Kỵ binh hạng nặng huấn luyện giao cho Thắng Đồ Dã Hồ, kỵ binh hạng nhẹ thì giao cho ba người Hoa Tam Lang, Triệu Nhị, Độc Cô Nhuệ Chí huấn luyện. Do ba người Triệu Nhị đối với kỵ binh hạng nặng cũng không thật sự hiểu biết lắm, mặc dù Độc Cô Nhuệ Chí đối với chiến thuật kỵ binh hạng nặng có đọc lướt qua nhưng hắn ưa thích kỵ binh hạng nhẹ hơn nên không thích tham dự phương thức huấn luyện của Thắng Đồ Dã Hồ. Ngay cả đối với người lính trong doanh việc huấn luyện kỵ binh hạng nặng đều có vẻ thần bí, huấn luyện kỵ binh hạng nặng của Thắng Đồ Dã Hồ sẽ không để bất cứ ai xem đương nhiên ngoại trừ Lưu Lăng.
Sở dĩ Tu La doanh huấn luyện cho mời Thắng Đồ Dã Hồ và Độc Cô Nhuệ Chí đến thứ nhất vì hai người kia vẫn huấn luyện Hắc Kỳ Lân Quân đối với chiến thuật và trình độ về kỵ binh am hiểu rất sâu sắc. Kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân trên chiến trường giao phong dù là với Lang kỵ của Đại Liêu hay Tinh giáp của Tây Hạ nếu một chọi một tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Thứ hai tuy rằng Lưu Lăng cho phong tỏa Tu La doanh nghiêm ngặt không cho người tiếp cận nhưng không thể không cho Hiếu Đế biết. Hiếu Đế cũng chưa từng hỏi qua Lưu Lăng về chuyện Tu La doanh, Lưu Lăng cũng không chủ động nhắc đến cho nên cần có một ai đó nói chuyện này với Hoàng đế Bệ hạ, Thắng Đồ Dã Hồ là ứng cử viên tốt nhất.
Hiếu Đế biểu hiện tin tưởng đối với hắn nhưng Lưu Lăng cũng không thể cho rằng Hiếu đế không quan tâm đến Tu La doanh được. Dù sao ở trong thành Thái Nguyên này, dưới chân thiên tử trong tay nắm giữ ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, hơn nữa cũng tốn khá nhiều nhân lực để tạo nên kỵ binh, với tư cách là lãnh tụ kỵ binh Lưu Lăng nhất định phải suy xét vấn đề một cách toàn diện. Nhất định phải duy trì sự bí mật của Tu La doanh chỉ để trên chiến trường mới bộc lộ tài năng nhưng đối với Hoàng đế Bệ hạ thì không cần có bí mật gì.
Khi Lưu Lăng đến Tu La doanh thì Triệu Nhị, Hoa Tam Lang, Độc Cô Nhuệ Chí chia hai ngàn tinh binh thành hai đội. Hoa Tam Lang làm trọng tài, Triệu Nhị và Độc Cô Nhuệ Chí mỗi người lĩnh một đội kỵ binh. Lúc Lưu Lăng tiến vào đội ngũ kỵ binh vừa chia làm hai đội còn chưa giao thủ.
- Vương gia đến thật đúng lúc, tên mặt dày Độc Cô Nhuệ Chí dám nói lấy năm trăm kỵ binh có thể thắng được một ngàn kỵ binh nên thuộc hạ mới bảo Tam Lang làm trọng tài, không cần năm trăm để hắn một ngàn kỵ binh, để xem hắn ta làm thế nào để thắng thuộc hạ?
Triệu Nhị tức giận nói, vừa rồi gã ta bị Độc Cô Nhuệ Chí châm chọc nói chiến thuật lãnh binh của gã quá cẩu thả nếu gặp đội quân yếu thế thì có thể thắng nhưng nếu gặp phải tinh binh thì không thể nào thắng được.
Triệu Nhị không phục lấy sa bàn ra suy diễn cũng liên tiếp thua Độc Cô Nhuệ Chí hai lần, vì ở cùng nhau lâu ngày nên thái độ lạnh lùng của Độc Cô Nhuệ Chí cũng dần thay đổi không còn như ngày trước một ngày không nói lấy một lời. Lúc này tuy nói nhiều hơn nhưng chẳng khác nào rắn độc phun nọc cả, y châm chọc người ta không kiêng nể gì, cố tình chọc giận người ta, tuy rằng Triệu Nhị có kinh nghiệm chiến trận nhưng nói về lý luận thì không bằng được Độc Cô Nhuệ Chí.
Triệu Nhị không phục vì thế yêu cầu hai người mỗi người lãnh một ngàn binh đánh nhau, người thua sẽ mời người thắng một bữa cơm no nê. Độc Cô Nhuệ Chí còn nói chiến thuật Triệu Nhị quá đơn thuần nên y chỉ cần năm trăm binh là có thể đánh bại nhưng Triệu Nhị không chịu nói muốn có cuộc chiến công bằng. Như thế nếu có thắng mới có tài thực sự thua cũng tâm phục khẩu phục, Độc Cô Nhuệ Chí liền đồng ý, hai người không ai phục ai, Triệu Nhị cảm thấy kinh nghiệm chiến đấu của bản thân phong phú nên trong lòng không xem Độc Cô Nhuệ Chí ra gì.
Lưu Lăng vừa tới hắn cũng không cản cuộc tranh đấu giữa hai người ngược lại còn cười ngồi xuống xem cuộc chiến.
- Một bữa cơm sao? Sao lại ít thế.
Lưu Lăng cười nói.
Thân binh mang trà nước lên, Lưu Lăng cho người mang ghế thêm ở bàn võ tướng bắt chéo chân hăng hái ngồi xem cuộc chiến.
Hoa Tam Lang nói:
- Nếu Vương gia đến đây trọng tài hãy để Vương gia làm thích hợp hơn, thuộc hạ làm trọng tài chỉ sợ ai thua ai thắng cũng bị bọn họ gây phiền phức, lời Vương gia phán thì.... họ cũng không dám nói này nói nọ.
Lưu Lăng biết trong lòng y thiên về Triệu Nhị hơn nên mới không chịu làm trọng tài, thật cũng muốn giúp Triệu Nhị. Lưu Lăng cũng không nói ra tâm tư của Hoa Tam Lang chỉ cười cười gật đầu nói:
- Nếu thế trọng tài hãy để bổn vương làm, chỉ có điều phần thưởng quá nhỏ cần phải thêm vào.
Triệu Nhị nói:
- Được, Vương gia nói đi muốn thêm thế nào?
Lưu Lăng cười nói:
- Hai người các người lấy vật yêu thích làm vật đặt cược, ai thua cuộc sẽ mang vật mình thích tặng cho người thắng, bổn Vương sẽ tặng thêm thanh đao được làm từ thép thiên thạch trải qua tôi luyện rất lâu, là thanh đao rất tốt hơn nữa sau này khi có chiến sự sẽ tăng chức làm quan tiên phong các ngươi thấy thế nào?
Hai mắt Độc Cô Nhuệ Chí sáng lên nhưng nhanh chóng lại buồn bã:
- Vương gia nói đùa, mạt tướng chỉ là một quan của Hắc Kỳ Lân Quân, là Chỉ huy sứ do Bệ hạ chỉ huy nên mặc dù có chiến sự thì cũng có các tướng lĩnh khác làm sao đến phiên mạt tướng được.
Lưu Lăng khoát tay áo nói:
- Không sao cả, ta đã nói với Bệ hạ rồi, Hắc Kỳ Lân Quân điều một viên Chỉ huy sứ đảm nhiệm tướng quân kỵ binh trong Tu La doanh, ba nghìn kỵ binh Tu La doanh phân thành ba đội, mặc dù kỵ binh hạng nặng bên kia đều do Thắng Đồ tướng quân huấn luyện nhưng Thắng Đồ tướng quân thì không thể nào rời Hắc Kỳ Lân Quân được. Theo lý thuyết thì ngươi chỉ huy kỵ binh hạng nhẹ mới đúng dù sao kỵ binh hạng nhẹ là ngươi và Triệu Nhị cùng Hoa Linh rèn luyện. Nhưng kỵ binh hạng nặng bên kia còn thiếu một Chỉ huy sứ, Triệu Nhị cùng Hoa Linh đều chưa quen thuộc với phương thức tác chiến của kỵ binh hạng nặng chỉ có ngươi mới có thể thay thế vị trí của Thắng Đồ.
Lúc đầu Độc Cô Nhuệ Chí có chút sửng sốt liền vui mừng ngạc nhiên nói:
- Vương gia nói thật không phải nói đùa chứ?
Lưu Lăng cười nói:
- Ta lừa ngươi thì có gì hay chứ? Chẳng lẽ ý chỉ của Bệ hạ ta có thể tùy tiện nói sao?
Độc Cô Nhuệ Chí vỗ tay lớn một cái nói:
- Thật tốt quá! Lần trước Vương gia mang binh đi Tây Hạ trở về cái tên Triệu Nhị kia lúc nào cũng thổi phồng lên. Mạt tướng chưa từng tham dự cũng chỉ có hâm mộ mà thôi. Nếu thật sự có thể chỉ huy một ngàn quân Tu La doanh thì sau này giao chiến với kẻ thù mạt tướng tất nhiên phải đi trước làm gương cho binh sĩ rồi.
Tuy rằng trong Hắc Kỳ Lân Quân y là thân quân Hoàng đế nhưng trên cơ bản không có cơ hội tham chiến, lần trước Bạch Liên giáo tạo phản giết người trong thành Thái Nguyên y cùng kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân tấn công chỉ có điều đó là một trận chiến nhỏ thôi Bạch Liên giáo lập tức bị đánh tan thành mây khói không đã ghiền chút nào. Dòng máu hiếu chiến cả ngày bị đè nén trong quân doanh luyện binh mà không thể phát huy trên chiến trường được, cuộc sống như thế y thật sự không thích chút nào.
- Vương gia lấy đi của ty chức một viên Đại tướng cũng không nói với ty chức một tiếng, thanh bảo đao được rèn từ thép thiên thạch kia không thể chia cho ty chức thêm một thanh được sao?
Thắng Đồ Dã Hồ nghe nói Triệu Nhị và Độc Cô Nhuệ Chí muốn tỷ thí với nhau nên mới đến xem, cũng nghe được lời của Lưu Lăng nói với Độc Cô Nhuệ Chí. Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Ngươi cho thanh bảo đao kia là dao thái rau có thể tùy tiện mà mua được sao? Trong tay ta có hai thanh một thanh ta dùng còn một thanh ta lấy ra đánh cuộc.
Độc Cô Nhuệ Chí nói:
- Nếu thật sự có thể đến chiến trường tham chiến thì thanh bảo đao kia tặng cho tướng quân cũng không sao.
Y với Thắng Đồ Dã Hồ có quan hệ rất tốt, Thắng Đồ Dã Hồ biết được suy nghĩ thật lòng của y cũng không sao, vì thế trước mặt hắn Độc Cô Nhuệ Chí cũng không cần giấu giếm.
Triệu Nhị nói:
- Dựa vào cái gì ngươi cho rằng đao kia ngươi sẽ lấy được? Thắng Đồ tướng quân, nếu Triệu mỗ may mắn thắng được sẽ mang bảo đao Vương gia tặng cho ngài rồi.
Trong lòng Thắng Đồ Dã Hồ thật sự rất hâm mộ vận khí Độc Cô Nhuệ Chí, có thể lãnh quân ra chiến trường tham chiến là nguyện vọng của hắn, chỉ có điều với thân phận và địa vị của hắn so với Độc Cô Nhuệ Chí thật có chút bất đồng. Chỉ huy sứ đời thứ nhất trong Hắc Kỳ Lân Quân chính là phụ thân của hắn, truyền lại cho hắn. Hắc Kỳ Lân Quân không chỉ có tấm gương vết tích hoàng tộc Lưu thị mà còn có vết tích của họ Thắng Đồ, thống lĩnh thân quân bảo vệ Bệ hạ là trách nhiệm cha truyền con nối nên hắn cả đời cũng không thể rời khỏi Hắc Kỳ Lân Quân.
- Trước hết ta tạ ơn Triệu tướng quân có lòng.
Thắng Đồ Dã Hồ chắp tay cười ha hả nói.
- Hừ, chúng ta trên giáo trường phân thắng bại.

Bình Luận

0 Thảo luận