Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 394: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
PHI NÔ
Trên ghế, Trần Tử Ngư ngồi cúi đầu trầm tư, lẳng lặng nghe thuộc hạ bên cạnh báo cáo. Thuộc hạ của nàng đem sự tình bẩm báo lại một cách tỉ mỉ và chi tiết từ đầu chí cuối, Trần Tử Ngư chậm rãi khoát tay áo và nói: - Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Chờ sau khi mật điệp Tam Xử kia rời đi, Trần Tử Ngư bèn đứng dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng đôi chân bỗng chốc lại mềm nhũn có cảm giác muốn ngã quỵ, nàng vội vàng vịn vào ghế để đứng vững, mặt đỏ lên, vội vàng nhìn chung quanh, khi không thấy có ai bên ngoài thì trong lòng mới an tâm một chút. Nhớ lại đêm hôm qua, Lưu Lăng ở trên người nàng giày vò, đến hôm nay, hai bên đùi không còn chút khí lực nào. Cũng không biết tại sao hắn lại mạnh mẽ đến như vậy, cuối cũng thì cũng chỉ có thể dựa vào võ mồm mới có thể chế phục được hắn...
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trần Tử Ngư hít một hơi thật sâu sau đó ra cửa đi về hướng một tiểu viện riêng ở phía sau. Những tên hộ vệ Giám sát viện đứng ở cửa viện thấy nàng đi tới cũng không ngăn cản, ở trong viện, Triệu Đại đang ngồi trên xe lăn cùng với tên Kim Y luôn như hình với bóng với y đánh cờ vây. Giám sát vệ Kim Y này là một người rất trầm mặc, ấn tượng của Trần Tử Ngư đối với gã vẫn là bộ dạng trầm mặc không nói. Nhìn tình thế hiện tại thì xem ra Triệu Đại đang chiếm được tiên cơ, tên Kim Y kia cau mày suy nghĩ, dường như chưa tìm được thế cờ nào phá giải, chấp nhận chịu thua.
Trần Tử Ngư đi vào trong sân, thị vệ Kim Y đó liếc mắt một cái cũng không buồn nhìn nàng, sau khi chấp nhận thua cờ liền im lặng đứng dậy, hướng phía cửa viện mà đi đến. Đang đi được nửa đường bỗng nhiên gã đứng lại, quay lại nói với Triệu Đại: - Quân cờ này thật không hợp lý.
Nói xong, xoay người đi tới chiếc ghế bên cửa ngồi xuống, không sợ hãi cái nắng tháng bảy, nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Tử Ngư thoáng nhìn Triệu Đại, Triệu Đại cười to và nói: - Hắn nói bất hợp lý, kỳ thực cũng đúng đó.
Trần Tử Ngư lại càng không hiểu, không hợp lý rồi lại có lý là sao?
Triệu Đại cười nói to: - Ý của gã là, quy tắc chơi cờ vây ở chỗ này thật là không hợp lý. Hai bên đánh cờ, đều dùng bằng trí tuệ. Mà sự thực trong các cuộc chiến tranh, có những thời điểm dùng vũ lực lại là chủ đạo. Nếu đối diện với một lực lượng có thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều không phát huy được tác dụng. Ví dụ như hai bên đối mặt giao chiến, thực lực tương đương, ta và ngươi đều là chủ tướng, ngươi túc trí đa mưu, tính toán tường tận, tỉ mỉ. Mà ta lại là dũng sĩ vạn người không địch nổi, bất kể ngươi có diệu kế gì, an bài như thế nào, ta chỉ cần lấy ngươi làm trung tâm mà đánh, đem ngươi chém ở dưới ngựa, quân ngươi chắc chắn sẽ bại.
Trong lòng Trần Tử Ngư đang có chuyện cần suy nghĩ cho nên đối với những điều mà Triệu Đại nói không thể nào để ý, chỉ có điều nàng thản nhiên nói: - Số lượng quân cờ đen và quân cờ trắng tương đương nhau, người chơi cờ nhiều cũng sẽ hiểu đạo lý rằng, trên thế gian này chỗ nào có chiến tranh là chỗ đó không có công bằng.
Triệu Đại cười to, không bình luận gì thêm.
Kim Y nhắm mắt nghỉ ngơi bên cửa miệng hướng lên trên nhưng cũng không nói một lời.
Triệu Đại hỏi: - Có phải là có chuyện gì hay không? Nói luôn ở đây đi. Viện này tuy nhỏ, nhưng không muốn cho nó bay ra ngoài thì một chữ cũng không thể lọt ra.
Trần Tử Ngư suy nghĩ một lát rồi nói: - Khai Phong xảy ra chuyện rồi.
- Hả?
Đôi mày của Triệu Đại nhíu lại: - Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, mà để cho Đương đầu Tam xử viện Giám Sát đứng ngồi không yên thế?
Trần Tử Ngư nói:
- Mật điệp Tam Xử chữ Ất tại Khai Phong truyền tin về báo, phía bên chữ Giáp đã xảy ra chuyện. Năm ngày trước, nhân mã của triều đình Đại Chu đã tập kích Tú Nguyệt lầu, lầu tử bên trong có khoảng vài trăm người tất cả đều bị giết hại. Toàn bộ người của chúng ta cũng đều gặp nạn, Mật điệp chữ Ất tìm mọi cách để tìm hiểu thông tin, tuy nhiên lại không có điều tra ra là người nào trong thành Khai Phong phái nhân mã. Đại quân của Lý Thiên Phương cũng không có động tĩnh, Mật điệp của chúng ta trong châu phủ của nha môn, chỉ cần có động tĩnh sẽ có tin tức truyền đến Tú Nguyệt lầu ngay, về phần tuần thành Binh Mã Ti, cấm quân, cũng không có những hành động gì. Còn một điều nữa, trong số những thi thể không phát hiện ra thi thể của tiểu hài tử.
Triệu Đại gật đầu: - Ta biết rồi, ngươi là Đương Đầu của Tam Xử, ta đem Tam Xử giao cho ngươi chính là đã công nhận năng lực của ngươi. Chuyện này ngươi nghĩ cách xử lý đi, chỉ có một điều ta muốn dặn dò ngươi.
- Ngài nói đi.
- Sự sống chết của Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế không quan trọng, sau khi bắt được nó mới biết đó là cái gân gà (việc làm vô nghĩa), bỏ đi thì tiếc mà ăn vào thì không có vị gì, chúng ta khống chế nó trong tay chỉ làm cho Bùi Chiến chán ghét, chứ không động đến được căn cơ của gã. Gã chỉ cần có một lá cờ một lý do, nếu như tiểu Hoàng đế chết rồi, chẳng có nhẽ gã không có khả năng làm giả một tiểu Hoàng đế khác hay sao? Hiện tại gã đã được Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế công nhận, lại được phong làm Chu Vương, gã cũng bớt đi nhiều sự e dè hơn. Chuyện này là thất sách của ta, ta vốn định đợi đến khi Bùi Chiến mang ra một tiểu Hoàng đế giả thì sẽ đưa Hiển Nguyên ra đối phó với gã, coi như là có chút tác dụng, nhưng nếu có mất đi thì cũng chẳng thiệt gì, trái lại huynh đệ trong viện mới là quan trọng. Ngươi phái người điều tra cẩn thận, nếu phát hiện có người rơi vào trong tay của triều đình Đại Chu, vậy hãy giết đi, nếu có người trốn ra được, bất kể như thế nào, phải trả giá đắt như thế nào cũng phải cứu được người trở về. Trong viện, chưa tới đường cùng tuyệt sẽ không từ bỏ một huynh đệ.
Trong lúc nói những lời này, vẻ mặt của Triệu Đại vô cùng nghiêm túc.
Trần Tử Ngư cúi đầu thật sâu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Mật điệp chữ Giáp là một trong mười hai Kim Y trong viện, theo lý mà nói mặc dù đột nhiên gặp nguy hiểm cũng vẫn có thể thoát thân, nhưng bây giờ một chút tin tức đều không có, chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là, quân địch lần này quá mạnh, tu vi của Kim Y cũng không thể thoát được. Thứ hai, Kim Y... đã xảy ra vấn đề.
Triệu Đại hiểu xảy ra "vấn đề" là có ý gì, tuy rằng lời nói của Trần Tử Ngư có chút đả thương người, nhưng có một sự thật không thể phủ nhận, đó quả là điều rất có khả năng xảy ra. Địa vị của Kim y trong Viện Giám Sát là rất cao, nhưng cũng không có gì chắc chắn rằng sẽ không bị người của triều đình Đại Chu mua chuộc. Trước mắt, điều kiện tiên quyết là triều đình Đại Chu có thể tìm thấy gã. Mật điệp chữ Giáp ẩn nấp vô cùng cẩn thận, có thể phát hiện ra gã, điều này chứng minh, quả thật có một địch nhân rất cường đại đã xuất hiện.
Triệu Đại ra hiệu cho Trần Tử Ngư nói tiếp, Trần Tử Ngư xem xét lại một chút những điều cần nói rồi nói tiếp: - Hai khả năng này đều chứng minh cho một chuyện, đó là... Đã có một địch nhân cường đại hoặc là một tổ chức xuất hiện, người này hoặc là tổ chức này đã nhằm vào viện của chúng ta.
Suy nghĩ đó được Triệu Đại tán thành, Triệu Đại gật đầu nói:
- Một người có vũ lực vô cùng cường đại, hoặc là một tổ chức có vũ lực vô cùng hùng mạnh... Tốt lắm, có một địch nhân như vậy cũng đủ làm cho Viện Giám Sát của chúng ta mài đao rồi, bằng không thì sớm muộn gì đao cũng bị gỉ thôi.
Trần Tử Ngư ừ một tiếng nói: - Tôi sẽ đi sắp xếp, chỉ có điều hiện tại nhân lực không đủ, hơn nữa chiến lực của Tam Xử trong sáu Xử của Viện Giám Sát là thấp nhất. Hiện giờ Kim Y duy nhất của Tam Xử cũng lành ít dữ nhiều.
Triệu Đại nói: - Ta sẽ thông báo Tứ Xử và Lục Xử, để cho bọn họ điều động nhân lực giúp ngươi. Chuyện lần này ngươi toàn quyền phụ trách, cố gắng điều tra thêm, phải tìm ra kẻ thù làm cho chúng ta ngã xuống là thần thánh phương nào.
Cũng vào thời gian đó, tại phủ Hộ Quốc Hầu ở Khai Phong.
Tông Trạch khom người báo cáo tình hình mấy ngày nay, Vũ Tiểu Lâu ngồi ở trên ghế vuốt vuốt con bồ câu nhỏ và lắng nghe, sau khi Tông Trạch nói xong, y không thèm để ý đến những tin tức mà Tông Trạch vừa nói, chỉ khẽ vuốt lông con bồ câu rồi nói: - Ngươi có biết loài phi nô này bắt đầu được dùng để truyền tin tức từ khi nào không? (Chú ý 1)
Tông Trạch lắc đầu nói không biết.
Tay Vũ Tiểu Lâu run lên để cho còn chim bồ câu bay đi, y đứng lên đi đến bên cửa nhìn theo bóng con bồ câu biến mất phía chân trời.
- Viện Giám Sát của Hán quốc rất thích dùng loài vật nhỏ này để truyền tin tức, có điều, bọn họ cũng không phải là người đầu tiên biết sử dụng phi nô. Trong truyền thuyết... thời điểm Hán Cao Tổ Lưu Bang bị Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ vây khốn, chính ông đã dùng phi nô để truyền tin tức đi, triệu tập viện binh đó. Trương Khiên và Ban Siêu đi sứ Tây Vực, phương pháp mà bọn họ dùng để liên lạc với triều đình cũng là phi nô. Chỉ có điều đến Thịnh Đường sau này thì ngược lại người Tây Vực sử dụng nhiều hơn, người Trung Nguyên chúng ta lại ít dùng hơn. May mắn thay, vẫn còn có người nhớ rõ tác dụng của loài vật nhỏ này.
Tông Trạch không biết Vũ Tiểu Lâu nói những lời này là có ý gì, nhưng cũng đành phải cung kính nghe theo.
Đối với phản ứng của Tông Trạch, Vũ Tiểu Lâu có chút thất vọng, y xoay người thản nhiên nói:
- Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp những người trong Viện Giám Sát của Hán quốc, tưởng rằng đóng kín cửa thành thì sẽ đóng kín luôn cả con đường truyền tin tức. Trong thành Khai Phong này, ta dám khẳng định rằng không chỉ có Tú Nguyệt lầu kia có Mật điệp, còn cái tên chạy trốn mà chúng ta tìm không thấy, bọn họ cũng không nhất định tìm được. Nếu như những Mật điệp của Viện Giám Sát đủ thông minh thì nhất định sẽ chỉ có một bên liên lạc, trong số những nhóm mật điệp đó chỉ có một người biết cách liên lạc như thế nào. Người này chính là người chỉ huy cao nhất của Viện Giám Sát tại Khai Phong, tất cả Mật điệp đều dưới sự chỉ huy của gã. Mà giữa những Mật điệp trong tay gã căn bản cũng không có biết nhau.
Thấy Tông Trạch vẫn không hiểu, Vũ Tiểu Lâu thở dài nói: - Nếu tìm được Bệ hạ ở Tú Nguyệt lầu, nói cách khác, ông chủ của Tú Nguyệt lầu chính là thủ lĩnh Mật điệp của Viện Giám sát tại Khai phong. Khi thủ lĩnh xảy ra chuyện, những người dưới quyền hắn căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Hiện giờ cửa thành Khai Phong đang bị đóng, bọn họ không ra được, vậy phải truyền tin tức ra ngoài như thế nào?
Rốt cuộc thì Tông Trạch cũng hiểu, gã nhìn lên không trung: - Dùng phi nô?
Vũ Tiểu Lâu thở dài, thuộc hạ của mình còn rất ngu. Luận về tâm cơ, Tông Trạch so với Bộ Phi Kinh kém hơn rất nhiều. Bốn người xung quanh mình, mỗi người đều am hiểu một chuyện, tài năng ẩn núp và truy tìm tung tích của Tông Trạch ba người kia còn lâu mới theo kịp. Hiện giờ, bốn đệ tử còn lại ba người, Lâm Cẩm Thành công phu thấp nhất cũng không có đặc trưng gì đã chết rồi, nhưng Vũ Tiểu Lâu cũng không có cảm giác tang thương hay thất vọng, loại sự tình này gọi là khôn thì sống mà mống thì chết, rất bình thường. Trong suy nghĩ của Vũ Tiểu Lâu, một người dễ dàng bị người khác giết, chính là thực lực của người đó không đủ mạnh.
Y biết về mặt dùng đầu óc Tông Trạch không có thiên phú gì, cũng lười giải thích với hắn, vì thế nói: - Bên trong thành Khai Phong, người có lòng thanh thản, có tiền nhàn rỗi, còn có bản lĩnh nuôi dưỡng phi nô cũng không có nhiều, đi tìm từng nhà một, tuy rằng có tốn chút ít công phu, nhưng tóm lại là vẫn tìm thấy được, tuy nhiên phải biết rằng kẻ thù bố trí Mật điệp ẩn nấp so với việc ngươi tìm ra bọn họ rồi giết chết, tốn không ít công sức hơn đâu.... Khai Phong đã đủ rối loạn rồi, chết thêm một nghìn hay tám trăm người chết thì cũng không phải là chuyện đại sự gì.
Gã khoát tay áo ra hiệu cho Tông Trạch có thể rời đi, sau cùng liền nói: - Người không đủ dùng, phải phối hợp cùng với Lý Thiên Phương, muốn có nhiều thì liền có nhiều, muốn có ít thì liền có ít, dù sao cũng không phải trả lại cho hắn. Viện Giám Sát của Hán quốc không thiếu những cao thủ... Nhưng chúng ta thiếu.
Tông Trạch cúi đầu thật sâu, sau đó khom người lui ra khỏi căn phòng của Vũ Tiểu Lâu. Không biết tại sao, đi theo Hầu gia đã lâu như vậy, nhưng mỗi lần gặp mặt Hầu gia một mình đều khẩn trương đến mồ hôi của gã chảy không ngừng. Đi thẳng một mạch ra khỏi phủ Hộ Quốc Hầu, sống lưng Tông Trạch mới dần dần thẳng lên, hơi thở bị đè nén cũng lập tức được giảm bớt. Quay đầu nhìn lại cửa lớn của phủ Hầu, trong mắt Tông Trạch ngoại trừ ánh mắt sùng bái và kinh sợ, còn có một ánh mắt khác lóe ra, ý vị sâu xa.
Chú thích 1: phi nô: là cụm từ người cổ đại dùng để gọi chim bồ câu đưa tin.

Bình Luận

0 Thảo luận