Xe ném đá sau khi điều chỉnh thì ném chuẩn hơn mười bao thuốc nổ về phía trận địa của quân Chu. Quân Hôi Y dàn hàng ở bên ngoài, căn bản không tìm được chỗ nào để ẩn thân, sau khi những tiếng nổ lớn liên tiếp qua đi, đại trận Hôi Y quân lập tức sụp đổ!
Thật ra uy lực của bao thuốc nổ kia thoạt nhìn thì không đáng sợ đến vậy. Sự sụp đổ của Hôi Y quân hoàn toàn là do tâm lý sợ hãi tạo nên. Những bao thuốc nổ được chế tạo đơn giản kia không hề có sức hủy hoại ghê gớm như trong các bộ phim hay chiếu nhưng những bao thuốc nổ có kèm lượng lớn đinh sắt thì lại có thể làm nổ người đến mức hồn bay phách lạc.
Toàn bộ Hôi Y quân loạn hết cả lên, nhân mã phía sau rồi cả cánh quân nữa cũng bị tiếng nổ rung trời kia làm cho chết khiếp, hơn nữa trung quân Hôi Y quân còn chịu đả kích ác liệt hơn bất cứ đâu. Mặc dù sau hai lượt bắn đó, binh sĩ Hôi Y quân chết không quá nhiều nhưng trên chiến trường đã đủ kinh sợ rồi. Các binh sĩ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy hỏa khí có uy lực kinh hãi đến thế nên họ cứ nghĩ rằng quân Hán mượn thần tiên trên trời đến trừng phạt họ.
Tiếng nổ đó rền vang trong quân giống như thiên uy của thần linh, như tiếng gầm rú tức giận của mãnh hổ.
Khắp lượt Hôi Y quân ai nấy đều không còn dũng khí chiến đấu. Theo như họ thấy, tiếng nổ vang lớn như này chính là sự trừng phạt của trời không thể nào chặn lại, là lôi điện mà thần linh giáng xuống.
Lưu Lăng khoát tay, không nhất thiết phải lãng phí nhiều bao thuốc nổ như vậy. Mặc dù thứ này làm ra rất nhiều ở Giáng Châu trong ba tháng qua nhưng dù sao cũng là vật tiêu hao, số lượng đại quân xuất chinh mang theo cũng có hạn nên dùng cái nào tiết kiệm được thì càng tốt.
Hắn chú ý đến hai người đang há hốc miệng, kinh ngạc dường như có thể nuốt cả quả trứng đà điểu vào trong miệng kia. Một người là Chu Bình, một người là Trịnh Siêu. Biểu hiện trên mặt của hai người này hoàn toàn khác thường, là biểu hiện của sự kinh hãi. Tâm lý lúc này của Chu Bình là nếu như mình không đầu hàng, nếu như những thứ kia nổ trên tường thành Giải Châu thì mình còn có thể sống được hay không? Trong tâm lý sợ hãi đó, y lại thêm phần cảm thấy mình may mắn. Còn tâm lý của Trịnh Siêu là nếu như ban đầu mình không đồng ý đầu hàng Lưu Lăng mà dẫn quân quyết chiến thì Tả Úy Vệ mình đã nuôi dưỡng mấy năm kia liệu có trụ được mấy đợt ném bắn đó không?
Theo như y thấy, vũ khí uy lực lớn như thế căn bản không phải là thứ có thể tồn tại trên thế giới này. Bọn họ không dám nghĩ thứ vũ khí kinh hoàng kia là do Lưu Lăng chế tạo ra, chỉ có thể liều mình nói với bản thân rằng, đây là vũ khí giết người mà thượng đế ban xuống cho quân Hán. Nhưng càng nghĩ như vậy thì nỗi sợ hãi trong lòng đối với Lưu Lăng càng mãnh liệt hơn. Ánh mắt hai người nhìn Lưu Lăng đều tràn ngập sự kinh hãi và tôn kính không thể che đậy được.
- Trịnh tướng quân! Uy lực của hỏa khí này thế nào?
Lưu Lăng cười nghiêng đầu, ngồi ở trên ghế hỏi Trịnh Siêu ở bên cạnh mình.
Trịnh Siêu lau mồ hôi trên trán, khom người nói: - Vương gia đúng là bậc kỳ tài, quỷ thần khó đoán, mạt tướng vô cùng kính phục.
Lưu Lăng cười nói: - Bản vương hỏi ngươi là uy lực của hỏa khí này thế nào, sao ngươi lại đi nịnh hót ta như vậy chứ?
Trịnh Siêu trịnh trọng nói: - Nếu không có Vương gia thì sao có thể có được hỏa khí uy lực to lớn như này? Thuộc hạ cảm thấy may mắn vì ngày đó không ngu đần ngăn chặn thiên uy của Vương gia.
Lưu Lăng cười hỏi Chu Bình: - Chu tướng quân! Ngươi thấy sao?
- Uy lực hủy diệt đất trời, thuộc hạ trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi!
Lưu Lăng khoát tay nói: - Nó không có lợi hại như ngươi nói đâu! Đáng tiếc là vẫn cần cải tiến về công nghệ, dã chiến thì được đấy nhưng công phá thành thì vẫn chưa hoàn toàn được. Có lúc bản vương còn nghĩ làm thế nào để tăng uy lực của nó lên một chút nữa, cố gắng dùng trong việc tấn công thành cũng có thể có được uy lực hủy diệt sĩ khí quân địch như vậy.
Trong lúc Lưu Lăng đang 'nói hươu nói vượn' với Trịnh Siêu và Chu Bình thì năm nghìn quân Hán đã bắt đầu lùi mười cỗ xe ném đá về đằng sau.
Hoa Linh lại tập kết kỵ binh lại, hình thành trận hình công kích sắc bén.
- Đại Hán uy vũ! Vương gia uy vũ!
Y hét lớn một tiếng, dẫn đầu buông mặt giáp xuống rồi thúc ngựa đi ra.
- Vương gia uy vũ!
Ba nghìn kỵ binh nhẹ doanh Thần Chiến đồng loạt hô lên, chấn động cửu thiên. Ba nghìn tinh kỵ hợp thành một trận hình phá giáp chùy trầm nặng, thế như chẻ tre giết về phía Hôi Y quân. Hôi Y quân lúc này sớm đã loạn thành một bầy, tiếng nổ kinh hoàng kia khiến chiến mã sợ chạy loạn bốn phía. Người té ngựa ngã, đâu còn sức phòng ngự nữa.
Rất nhanh, khoảng cách lại một lần nữa kéo gần đến một trăm năm mươi bước. Nhưng lần này Hôi Y quân đã mất đi lượng lớn cung tiễn thủ, một loạt mũi tên lông vũ bắn ra như những ngôi sao lẻ loi, căn bản không ngăn trở được bước tiến của kỵ binh quân Hán.
Một trăm bước, năm mươi bước rồi ba mươi bước.
- Cây lao!
Hoa Linh hét lên một tiếng!
Hàng trăm cây lao theo tiếng hô ập về phía đội hình đang loạn của Hôi Y quân, Hôi Y quân hoảng loạn chạy đi chạy lại lần lượt bị lao xiên chết. Đừng nói là những binh sĩ Hôi Y quân bình thường mà đến cả các tướng quân đều bị uy lực kinh hồn của bao thuốc nổ làm 'nổ gan', căn bản không có ai tổ chức phòng ngự nữa. Sau một loạt hàng trăm cây lao ném tới, trận hình Hôi Y quân bị phá thành một lỗ hổng.
Hoa Linh giơ tay lên rồi hung hăng quất xuống, đám kỵ binh sau lưng y đồng loạt hạ thấp mã giáo trong tay xuống. Hoa Linh dẫn đầu, hung hăng đâm vào đại trận của Hôi Y quân, đội quân như một rừng cây thép đâm tới.
- Bụp!
Một gã quân sĩ quân Hôi Y bị mã giáo của Hoa Linh đâm xuyên, sau khi cán của mã giáo với tính đàn hồi cao uốn cong thì bắn mạnh lên cao. Binh sĩ quân Hôi Y bị đâm thủng ngực kia bị bắn ra ngoài, Hoa Linh lại một lần nữa hạ thấp mũi giáo, lập tức lại có một binh sĩ của quân Hôi Y bị đâm chết bởi mã giáo đó. Mười vạn đại quân tổ hợp thành chiến trận dày đặc, trong trường hợp thông thường đủ để giết chết nhân mã dưới trướng của Hoa Linh trong đại trận đó. Nhưng hiện giờ, Hán kỵ giống như lưỡi dao cắt đậu phụ, dễ dàng đâm sâu vào được nửa lớn của đại trận.
Dưới mỗi mã giáo sắc nhọn của kỵ binh quân Hán, ít nhất đều 'treo' ba mạng binh sĩ quân Hôi Y. Mũi mã giáo dài ba thước có thể dễ dàng đâm chết binh sĩ quân Hôi Y mặc giáp trụ, đâm xuyên, chặt đứt. Mọi sự phản kháng chống lại căn bản không thể ngăn được bước chân của kỵ binh quân Hán. Mãi cho đến khi chiến trận của mười vạn đại quân bị xuyên thấu vào nửa lớn thì tốc độ kỵ binh quân Hán mới dần giảm xuống.
- Thay đao!
Hoa Linh hét lớn một tiếng, thân binh phía sau y đồng loạt hô lớn, truyền lệnh của tướng quân xuống ba quân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận