THIÊN SỤP ĐỔ
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Như thế là tốt rồi, tục ngữ nói người tốt không lo xa thì ắt sầu gần, làm tốt dự định xấu nhất tóm lại là không sai. Mấy hôm trước thảo luận với Chu Diên Công ba người bọn họ, đầu tiên xác định chú ý tới núi Thái Hành, nhưng theo tin từ Dương Nghiệp truyền đến, bây giờ xem ra Tấn Châu lại là nơi tốt nhất.
Hắn đứng cạnh ngọn đèn dầu, lấy từ trong người ra tấm bản đồ khu vực gần Tấn Châu nói:
- Mọi người xem, hiện giờ nội bộ Đại Chu rất loạn, Sài Vinh bệnh nặng đã lâu không màng chuyện gì nữa rồi, mười hai vị đại tướng quân trong tay nắm trọng binh, lúc này đã ở trong Đại Chu cảnh hình thành xu thế cát cứ, mệnh lệnh của triều đình Đại Chu đối với những đại tướng quân này mà nói thì đã không còn uy gì nữa rồi, việc kháng mệnh là chuyện sớm muộn.
- Mà tướng quân các nơi vì mở rộng quân đội mà mưu cầu sự phát triền lớn hơn, bắt người nhập ngũ khắp nơi, cướp đoạt dân chúng khiến cho mọi người oán than, trong Đại Chu cảnh hơn chín mươi châu phủ cũng có tới ba phần phản loạn. Nông dân khắp nơi không ngừng phất lên phản kỳ, còn những tướng quân kia thì chỉ chăm lo cho mình, quân phản bội chỉ cần không vào địa bàn của họ thì họ cũng chẳng thèm tiêu diệt, điều này càng thúc đẩy thêm một bước phản loạn. Mấy năm trước Dương Nhất Sơn bị Tả Võ Vệ đại tướng quân Hàn Canh đánh tan, đã trở về Thọ Châu bứt lên ngọn cờ phản bội, bây giờ dưới trướng nghe nói nhân mã không dưới mười vạn, Dương Nhất Sơn tự xưng là Quy Đức Vương, xuất nhập xa giá giống như Hoàng đế. Ngoài ra, trong Đại Chu cảnh phản tặc khá lớn còn có Lưu Sát Lang, Tiêu Phá Quân, Từ Thắng Trị, nhân mã dưới trướng đều có mấy vạn.
- Hắc Kỳ quân của Tiêu Phá Quân ở ngay tại núi Phục Ngưu cách Tấn Châu ba trăm dặm, lần trước Mông Hổ đích thân suất hai vạn quân ở phía bắc núi Phục Ngưu ba mươi dặm kinh động Tiêu Phá Quân, bây giờ Tấn Châu đang bị khống chế trong tay Dương Nghiệp. Ta bây giờ trong tay có ba ngàn tinh giáp Tiên Phong doanh của Thừa Vân, còn ba ngàn thiết kỵ của Tu La doanh, sáu ngàn nhân mã kỵ binh chỉ cần năm ngày là có thể đến Tấn Châu, chỉ cần Lưu Mậu của Ứng Châu, Đỗ Nghĩa của Ngọc Châu không làm loạn thêm, thì trong vòng bảy ngày có thể chiếm được Tấn Châu!
- Vương gia yên tâm, ảnh vệ theo tin tức từ Ngọc Châu truyền đến thì tướng quân Đỗ Nghĩa cũng rất bất mãn với những hành động gần đây của Bệ hạ, bình thường trong lời nói đã nhiều lần đề cập đến, nhiều lần nói đỡ cho Vương gia. Nhưng tướng quân Đỗ Nghĩa là người ngay thẳng, trung thành một lòng với triều đình và Bệ hạ, nếu như Vương gia lãnh binh xuôi nam Đỗ Nghĩa không chừng sẽ ra oai một chút, nhưng dựa vào uy vọng của Vương gia, Đỗ Nghĩa tất nhiên sẽ không thực sự cản trở. Còn Thông thủ Lưu Mậu của Ứng Châu, bởi vì có lời đồn đại Bệ hạ muốn đoạt lại binh quyền của hắn, nên Lưu Mậu đã có chút cuống, từ những hành động bình thường cho thấy thậm chí đã có dự định tự lập Ứng Châu nhưng người này đúng như Vương gia đánh giá, thủ thành có dư nhưng tiến thủ thì không dám, hắn không có dũng khí hạ quyết tâm mưu phản. Nếu như Vương gia lãnh binh xuôi nam thì chỉ sợ vừa đúng với ý của Lưu Mậu, không chừng không cần Vương gia đi nói mà hắn đã tự lãnh binh đến gia nhập rồi, như vậy lại thêm hơn một vạn bách chiến lão binh, chiếm đóng Tấn Châu lại thêm mấy phần chắc nữa.
Lưu Lăng là người có đầu óc hiện đại, cho nên đối với tính quan trọng của tin tình báo thì hiểu rõ hơn những người của thời đại này. Sự sáng lập của ảnh vệ chính là thành lập một tổ chức đặc vụ khổng lồ, tản bộ ở bốn phương tám hướng, mỗi ngày đều có mấy trăm tin tức tiến vào thành Thái Nguyên, đưa đến tay của Triệu Đại. Còn Triệu Đại thì lại phải phân tích ra những tin tức hữu dụng, sửa sang lại rồi giao cho Lưu Lăng.
Bởi vì bây giờ thành viên ảnh vệ đã rất nhiều, chỉ dựa vào một mình Triệu Đại thì rất khó khống chế hoàn toàn. Lưu Lăng dựa vào một kết cấu tổ chức đặc vụ gián điệp nổi danh lừng lẫy trong lịch sử, đem ảnh vệ quy hoạch lại một lần nữa. Triệu Đại hoàn toàn xứng đáng trở thành Đại đương đầu của ảnh vệ, những việc của ảnh vệ do y toàn quyền phụ trách. Còn dưới Triệu Đại, thiết lập năm chức vị đương đầu nữa, đứng đầu mỗi ti.
Tài lộ thu nhập, tin tức phát ra, sắp xếp nhân sự, mở tân cứ điểm, những việc này đều có chuyên gia phụ trách. Còn làm cây cột chống đỡ toàn bộ ảnh vệ vận tác, chính là tiền vàng, từng khoản tiền lớn được rút ra để tiêu. Nhị đương đầu, phụ trách cụ thể sự vụ về mặt tài nguyên. Ba năm nay, ảnh vệ không những đánh vào từng tầng lớp lĩnh vực để thám thính tin tức, cũng thành công dung nhập vào các ngành các nghề. Bây giờ sản nghiệp dưới tên của Lưu Lăng, chỉ tính trong Tấn Châu Đại Chu đã có mười mấy cửa hàng. Hơn nữa Lưu Lăng biết rõ sức mạnh của đám nhà giàu lớn như nào, họ nắm trong tay những thứ đủ ảnh hưởng đến tiền tài của nền kinh tế của cả một quốc gia, mà các thương nhân ở thời đại này địa vị cực thấp, rất nhiều chuyện muốn làm lại không có cửa mà làm.
Lưu Lăng cho ảnh vệ lập ra cho họ những điều kiện để buôn bán, ảnh vệ phụ trách các trạm kiểm soát thông hành và các lệnh cấm của quan phủ, lấy thu nhập từ đó, dần dần, việc buôn bán của ảnh vệ cũng làm nên. Từ năm đầu chỉ có thu nhập vào ngàn quán, đến mùa hè năm Gia phong thứ tư, thu nhập của ảnh vệ đã tính đến vạn quán.
Cứ phát triển theo mô hình này, mặc dù Lưu Lăng không có ý định tranh bá thiên hạ, không định lấy một mảnh đất để an thân lập phận, chỉ tìm nơi non xanh nước biếc để ẩn cư, cũng đủ để làm một phú ông rồi.
- Nếu lấy Tấn Châu thì phòng thủ thành mới là mấu chốt. Chỉ cần phòng thủ được một tháng là có thể kéo sụp đổ được hai vạn nhân mã của Mông Hổ, lại liên hệ với Tiêu Phá Quân, nam bắc tấn công, Tấn Châu phạm vi mấy trăm dặm chính là căn cơ của Vương gia rồi.
Quý Thừa Vân ngẫm nghĩ một chút nói.
Triệu Đại nói:
- Dương Nghiệp tướng quân mang tin tới nói, Mông Hổ lần này xuất binh mang theo đại bộ phận là kỵ binh, Mông Hổ xuôi nam, chính là làm kinh động Hắc Kỳ quân của Tiêu Phá Quân, cho nên đem kỵ binh ra để khoe vũ lực. Còn Tiêu Phá Quân dưới trướng đều là dân tráng, sức chiến đấu đều thua xa chiến binh của Hữu uy vệ của Mông Hổ. Mông Hổ đem theo số lượng lớn kỵ binh, một là muốn hù dọa Tiêu Phá Quân khiến hắn không dám lên bắc, hai là để ứng phó Tiêu Phá Quân một khi liều lĩnh lên phía bắc, thì dựa vào đội Hữu uy vệ kỵ binh chiến tinh nhuệ Tiêu Phá Quân chỉ có bại chứ không thắng.
Lưu Lăng cười nói:
- Như vậy lại tạo cho chúng ta cơ hội, hai vạn kỵ binh, cho dù là sức chiến đấu lớn thế nào đi nữa thì cũng khó đánh hạ tường thành Tấn Châu cao lớn chắc chắn. Vả lại kỵ binh tiêu hao lớn, Mông Hổ mất đi căn cơ thì sẽ không kiên trì được bao lâu đâu!
Quý Thừa Vân thở dài nói:
- Nếu Vương gia định xuôi nam, không đối đầu với Đại Hán nữa thì thuộc hạ cũng không khuyên nhiều nữa. Chỉ là thuộc hạ có một thỉnh cầu, mong Vương gia đáp ứng.
Lưu Lăng nói:
- Có gì cứ nói.
Quý Thừa Vân nói:
- Hiện tại trong tay Vương gia chỉ có Tiên Phong doanh, Tu La doanh sáu ngàn kỵ binh, nếu như xuôi nam thuận lợi thì không lộ rõ binh lực mỏng yếu. Nhưng Lưu Mậu của Ứng Châu, Đỗ Nghĩa của Ngọc Châu dù sao vẫn không thể xác định thái độ, chẳng may họ xuất binh ngăn cản Vương gia thì sáu ngàn kỵ binh này là không đủ. Ứng Châu có mười lăm ngàn quân, Ngọc Châu có hơn ba vạn quân, vả lại đều là bách chiến lão binh sức chiến đấu rất mạnh, một khi chiến đấu thì chỉ có thắng, Tiên Phong doanh và Tu La doanh tổn thất cũng sẽ rất lớn. Nếu như Vương gia có thể chiêu lại Thần Chiến doanh dưới trướng của mình thì, thêm một vạn bách chiến lão binh, xuôi nam chắc chắn không thể thua.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Trong Thái Nguyên tam doanh nhân mã, thì sức chiến đấu của Thần Chiến doanh là mạnh nhất. Lúc trước theo ta bình định Âu Dương Chuyên phản loạn, Thần Chiến doanh đã lập được công lớn, nhân mã của doanh trại này liên hệ mật thiết với ta nhất, chỉ cẩn có kế hoạch thích đáng có lẽ sẽ thực sự có thể chiêu lại.
- Nhưng...Thần Chiến doanh lại không phải là mục tiêu của ta, ta muốn chiêu...Thần Cơ doanh!
Triệu Đại hơi sửng sốt lập tức tỉnh ngộ nói:
- Vương gia muốn ba mươi giá liên phát hỏa tiễn kia sao?
Quý Thừa Vân giờ mới hiểu được, cũng không phải y không suy nghĩ bằng Triệu Đại, mà là y ngày bình thường chỉ để ý huấn luyện và giấu kín ba ngàn nhân mã của Tiên Phong doanh, lần trước lừa về tuế cống của Đại Liêu, Tiên Phong doanh đã lộ mặt. Tuy trên đường đưa lương đi Ứng Châu đã do Hoa Linh dẫn quân thay bọn họ, nhưng cẩn thận một chút vẫn không có gì sai. Chính vì thế, cho nên y hiểu về ba doanh của thành Thái Nguyên không rõ bằng Triệu Đại, cho nên Triệu Đại là người đầu tiên kịp phản ứng sau khi nghe Lưu Lăng nói.
Quý Thừa Vân nói:
- Đúng vậy! Làm sao thuộc hạ lại quên mất điều này!
Lưu Lăng cười nói:
- Ba mươi giá liên phát hỏa tiễn này nếu như vận dụng tốt, đủ để chiến đấu với hơn một vạn tinh binh.
Triệu Đại nói:
- Lát nữa trở về thuộc hạ sẽ sắp xếp người tiếp cận Chiêu Tiên tướng quân, dựa vào sự ảnh hưởng của Chiêu Tiên tướng quân, nếu như hắn chịu giúp đỡ Vương gia thì nếu không đưa ra được toàn bộ Thần Cơ doanh thì cũng có thể mang một nửa nhân mã ra là không vấn đề gì.
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Việc này ngươi không cần phải lo, ta sẽ đích thân tìm Chiêu Tiên. Ngày mai ngươi hãy lên đường đến Tấn Châu gặp Dương Nghiệp, nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc trong thành Tấn Châu, đây là việc lớn căn bản, không được chậm trễ.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Triệu Đại chắp tay nói.
- Thừa Vân, ngươi đem Tiên Phong doanh trốn kỹ ở con lạch Dư Gia phía nam thành Thái Nguyên sáu mươi dặm, chờ khi ta rời khỏi, ta sẽ dẫn nhân mã của Tu La doanh đi tìm ngươi, chớ có lộ hành tung.
Quý Thừa Vân nói:
- Vương gia ra khỏi thành, còn cần Tiên Phong doanh tiếp ứng!
Lưu Lăng tự tin cười nói:
- Không cần, có Nhạc Kỳ Lân làm nội ứng, hơn nữa ảnh vệ đã âm thầm khống chế cửa thành, ba nghìn kỵ binh Tu La doanh là đủ!
Có lẽ, đến bây giờ Hiếu Đế vẫn không hiểu, Lưu Lăng lấy danh rèn luyện tinh binh mà dốc hết tài lực Thái Nguyên để thành lập Tu La doanh là để tìm con đường lui mà thôi.
- Ngoài ra, người của ảnh vệ không thể toàn bộ đều rời khỏi thành Thái Nguyên, ít nhất cũng phải để lại ba phần nhân sự. Những người khác khi rời khỏi thành Thái Nguyên, phải phụ trách sự an toàn của Chu Diên Công mấy văn nhân bọn họ!
Lưu Lăng nói với Triệu Đại.
- Thuộc hạ rõ!
Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng la truyền đến:
- Vương gia! Trong cung có người đến, mời Vương gia hỏa tốc vào cung!
Nghe tiếng đúng là Nhiếp Nhân Địch, Triệu Đại và Quý Thừa Vân mặt đều biến sắc, hai người họ đều nghĩ đến có phải Hiếu Đế đã ra tay với Vương gia rồi không? Hai người đều khuyên Lưu Lăng không nên vào cung, kế hoạch thực hiện sớm tức khắc rời khỏi thành Thái Nguyên. Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Chắc không phải đâu, bây giờ việc khống chế quân đội Bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn làm xong, lần trước Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ lại phái người đến tạo áp lực, lúc này vẫn chưa thích hợp để ra tay với ta.
Hai người Triệu Đại lại khuyên, Lưu Lăng nghĩ một lát chắc là sẽ không có việc gì, nhưng vì an toàn, vẫn cho hai người chia nhau ra chuẩn bị.
Vẫy tay ra hiệu Quý Thừa Vân và Triệu Đại rời khỏi, sau đó sửa sang lại một chút quần áo bước đi ra ngoài.
- Chuyện gì?
Lưu Lăng hỏi Nhiếp Nhân Địch.
Nhiếp Nhân Địch nói:
- Thái giám tổng quản Tiểu Lục Tử trong cung đích thân đến, nhìn sắc mặt hắn hoảng hốt, đôi mắt sưng đỏ, hết sức vội vàng. Thuộc hạ hỏi hắn chuyện gì, hắn không chịu nói, chỉ nói nhất định phải lập tức gặp Vương gia.
Lưu Lăng ừ một tiếng, đi ra ngoài vài bước đã nhìn thấy Tiểu Lục Tử đang đứng ở hành lang nhanh chóng quay lại, thấy Lưu Lăng đến, Tiểu Lục Tử vội quỳ xuống đất:
- Vương gia xin mời hỏa tốc vào cung, Bệ hạ... Bệ hạ long ngự quy thiên rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận