BẮN RỒNG
Thân binh của Lưu Lăng và đề kỵ của viện Giám sát đem trái phải của hắn bảo vệ vô cùng nghiêm mật, thân binh trái phải của hắn giơ cao khiên kỵ binh để bảo vệ hai bên của Lưu Lăng, bất kể mũi tên bắn tới có nhanh và mãnh cỡ nào cũng không thể khiến hắn bị thương. Tinh kỵ Tu La doanh xông ra khỏi vòng vây thứ nhất đã tổn thất gần nghìn người, nhưng Lưu Lăng vì cứu Thành Đức quân bị vây khốn đã dứt khoát hạ lệnh cho Tu La doanh giết vào trở lại.
Một Lang kỵ Khiết Đan vung đao chém về phía Lưu Lăng, nhưng chiến mã y đang không biết tại sao đột nhiên chân mềm nhũn, đột nhiên ngừng lại cước bộ tiến về phía trước, theo quán tính y bị chiến mã của mình hất văng ra ngoài, ở giữa không trung bị thân binh của Lưu Lăng một đao chém thành hai mảnh, trước khi y chết, cuối cùng cũng hiểu tại sao chiến mã của mình lại e sợ không dám tiến lên, hắc báo to lớn kia, lại đáng sợ tới thế.
Lúc y xông về phía trước chỉ lo nhắm vào tướng lĩnh người Hán được phần đông hộ vệ bảo vệ, vốn không để ý tới tướng lĩnh đang ngồi trên một con mãnh thú kinh khủng, y không biết, tại sao, con thú được tôn làm thần linh trên vùng thảo nguyên sao lại cam nguyện cho người trèo lên lưng? Mãnh thú lớn mạnh như thế, nhưng giống với sói bạc vậy được người thảo nguyên sùng kính như thần linh. Nhưng, y không có thời gian để hiểu rõ vấn đề này, nửa người dưới và nửa người trên của y, đã tách nhau quá lâu rồi.
Thắng Đồ Dã Hồ muốn thúc giục chiến mã lao tới phía trước nhất để thay thế vị trí dẫn đầu của Lưu Lăng, thế nhưng chiến mã của y vốn không thể tiếp cận Lưu Lăng, vả lại cũng không dám xông tới trước mặt hắc báo. Tuy chiến mã của Tu La doanh đều khát máu, nhưng trước hắc báo Phá Địch, không dám thể hiện một ít kiêu hãnh của chúng. Hắc báo xông ở phía trước nhất, không một con ngựa nào dám vượt qua nó.
Lưu Lăng thu loan đao vào vỏ đao, đưa tay nhận lấy cây cung cứng từ thân binh, ráp tên, kéo cung, tựa trăng tròn. Một cây tên phá giáp vèo một tiếng bắn ra, đem một tên kỵ binh Khiết Đan bắn xuống từ trên lưng ngựa. Mũi tên thứ nhất vừa bắn ra, thân binh của Lưu Lăng liền đem mũi tên phá giáp thứ hai đưa qua, không ngừng lại, mũi tên thứ hai tựa Thanh Long xuất hải bắn ra ngoài, nhắm ngay vào cổ họng của một kỵ binh Khiết Đan. Tên cắm vào họng, máu xì xì phun ra ngoài.
Mũi tên thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Lưu Lăng bắn nhanh như bay, và mỗi lần sau khi hắn ra một mũi tên, thân binh của hắn đều vừa hay đưa mũi tên phá giáp tiếp theo vào tay hắn. Tên bắn ra, sau đó lại không ngừng kéo cung lần nữa, Lưu Lăng liên tục bắn ra bảy phát tên, tựa mây trôi nước chảy, khiến người ta hoa mắt, khiến người ta chấn động. Từ sau khi công vào Đại Chu, hai năm nay Lưu Lăng đã rất ít khi đích thân ra tay trên chiến trường. Ai cũng không ngờ tới, tiễn pháp của Lưu Lăng không ngờ đã tinh thuần tới cảnh giới này. Tiễn pháp liên hoàn này, cho dù là Hoa Linh được mệnh danh là đại gia đệ nhất tiễn thuật trong quân Hán cũng không bằng.
Sau bảy mũi tên được bắn ra, Lưu Lăng cách đội ngũ của Khiết Đan cự ly không tới ba mươi bước.
Nhìn thấy đội kỵ binh người Hán kia rõ ràng đã có hy vọng xông ra khỏi vòng vây lại giết trở lại, kỵ binh Khiết Đan đang chém giết với Thành Đức quân chia ra nhân mã hậu đội, giết hướng về phía Lưu Lăng. Ngoài hai trăm bước, Lưu Lăng bắn ra phát tên thứ nhất, khi hắn bắn phát tên thứ hai, kỵ binh Tu La ở phía sau hắn cũng bắt đầu dùng những kỵ cung lớn đến khoa trương bắt đầu đuổi giết người Khiết Đan. Cự ly từ một trăm năm mươi bước tới ba mươi bước, mỗi một kỵ binh Tu La doanh ít nhất đều bắn ra bốn mũi tên.
Còn thuật bắn cung trên ngựa của Lang kỵ Khiết Đan chung quy vẫn là thiên hạ vô song, Tu La doanh là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Hán, họ có thể bắn ra ít nhất bốn phát tên, còn những kỵ binh Khiết Đan bình thường, trong cự ly này người bắn ít nhất được ba phát tên. Hơn nữa tiễn pháp của họ rất chuẩn xác, lực độ trên mũi tên cũng rất lớn. Nhưng rất đáng tiếc, lần này họ đối mặt là trọng kỵ binh của Tu La doanh trang bị vũ trang tới kẽ răng.
Mưa tên dày đặc, bắn vào thân thể của trọng kỵ binh Tu La doanh vốn không thể phá đi phòng ngự của trọng giáp! Ngoại trừ phát ra một tiếng ding ding dang dang, thì là từng cái xẹt tia lửa. Ba mươi bước, khi người Khiết Đan ngừng bắn tên đổi thành loan đao, họ phát hiện kẻ địch không có làm như thế.
Kỵ binh Tu La doanh hậu trọng hùng hồn, sau khi thu hồi cung tiễn từ yên ngựa rút ra cây lao họ đã chuẩn bị.
Hô một tiếng, toàn lực ném cây lao ra thậm chí che đi cả ánh sáng mặt trời!
Cây lao nặng trịch và sắc bén, hung hăng đem những Lang kỵ Khiết Đan ở phía trước nhất đập xuống ngựa. Sau một hồi phóng lao, trên lưng của chiến mã Khiết Đan ở mấy hàng trước nhất, cư nhiên không còn thấy được một sĩ binh nào còn cưỡi ngựa! Mấy trăm tên Lang kỵ Khiết Đan bị công kích đột xuất trong cự ly ngắn hoàn toàn mất hết ý thức, lần đầu tiên giao chiến với Tu La doanh khiến họ biết cái gì mới là kỵ binh trọng giáp huấn luyện nghiêm chỉnh!
Không một chút ngừng lại, sau khi phóng lao, kỵ binh Tu La doanh từ trên yên ngựa rút ngọn mã giáo tinh xảo chuyên thuộc của họ. Trong một rừng sắt thép đột kích phía trước, một cây trường đao xanh thẳm kia càng khiến người ta chú ý!
- Đại Hán uy vũ!
Không biết là ai hô to một tiếng, kỵ binh Tu La doanh vốn giết người trong trầm mặc lại trở nên khác thường, hô to rung trời theo tiếng hô đó: - Đại Hán uy vũ!
Bộc phát trong trầm lặng, rung động dữ dội!
Hắc báo nhảy cao lên, đem một kỵ binh cả người lẫn ngựa bổ nhào xuống đất, tiếp đó hắc báo há miệng liền cắn ngay vào cổ của chiến mã, khi ngước đầu là một miếng thịt ngựa to bị xé xuống đầm đìa máu. Còn trên cổ của chiến mã bị mất đi một miếng thịt lớn, ngay cả rên rỉ cũng không kịp phát ra liền tắt thở. Mà cùng lúc đó, trường đao của Lưu Lăng cũng chém xuống, đem đầu của võ sĩ Khiết Đan bổ ra làm hai.
Một chút cũng không khoác lác, hai đội ngũ kỵ binh hung hăng xông vào nhau.
Từ trước tới nay, không có một đội khinh kỵ binh nào có thể chiếm được ưu thế khi đối diện với trọng kỵ binh được trang bị hoàn mỹ, cho dù có là kỵ thủ trời sinh đến từ thảo nguyên, cho dù là Lang kỵ Khiết Đan khiến người ta vừa nghe đã hoảng sợ cũng không thể! Xông kích chính diện, chiến mã khát máu cao to hùng kiện của Tu La doanh, chiến mã khoác toàn thân giáp trụ thở ra hơi thở đầy mùi máu tanh đem những con ngựa thảo nguyên xông ngã xuống đất, sau đó hung hăng giẫm nát cả ngựa và kỵ binh.
Giống như hai dòng sông lớn đối đầu va vào nhau, trong sóng hoa tung bay, rất rõ ràng, dòng sông rộng lớn và hùng hồn chiếm thế thượng phong. Lại trông như một cây kéo cắt một mảnh vải dày, đội ngũ kỵ binh người Khiết Đan bị trận hình mũi khoang của trọng kỵ Tu La hung hăng xé toạt ra. Tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng chiến mã hí vang, còn có tiếng ma sát sàn sạt khiến lòng người kinh hãi khi mã giáo được rút khỏi xương cốt, còn có tiếng rên rỉ trước lúc chết của sĩ binh, tạo thành giai điệu chính của chiến trường.
Kỵ binh Tu La doanh là hùng mạnh, họ bất luận là sức chiến đấu đơn binh hay là sức công kích tập thể đều trên những Lang kỵ Khiết Đan bình thường, cho dù là kỵ binh Kim Trướng được xưng là thiên hạ đệ nhất có đến đây, cũng không thể thấy được sẽ chiếm thế thượng phong khi giao đấu chính diện với kỵ binh Tu La doanh.
Nhưng cho dù trọng kỵ binh Tu La doanh có hùng mạnh và dũng mãnh, bọn họ cũng không phải bất tử. Tuy muốn giết chết một trọng kỵ binh Tu La doanh, người Khiết Đan thường phải trả một cái giá cực thảm thiết. Nhưng không thể ngăn được, thỉnh thoảng có trọng kỵ binh Tu La doanh bị kẻ địch giết chết sau đó ngã ngựa.
Lưu Lăng tránh khỏi một nhát loan đao chém qua của một kỵ binh Khiết Đan, nắm bắt thời cơ một tay nắm lấy giáp da của tên kỵ binh Khiết Đan từ trên lưng ngựa, sau đó một tay đưa lên cao, đột nhiên ném hướng về một tên kỵ binh Khiết Đan khác đang xông qua, đầu của hai người va mạnh vào nhau, lập tức nổ ra một tràn sương máu giữa không trung. Hắc báo bay qua hai con chiến mã thảo nguyên bị mất đi chủ nhân, tựa thần thú giáng trần bổ nhào vào một con chiến mã, sau đó đưa miệng cắn lấy đầu của kỵ binh Khiết Đan bị dọa tới mặt trắng bệch.
Cái mồm to lớn và khát máu của hắc báo nhai hai cái, sau đó đem nhả cái đầu tựa huyết hồ lô không còn thấy rõ hình dạng ngũ quan ra. Một giọt máu nhầy nhụa to tựa trái nho chảy ra từ khe răng manh sắc bén của hắc báo, một tiếng lạch cạch rơi xuống đất. Nếu có người ngồi xổm xuống cẩn thận phân biệt, chắc có thể nhìn ra đây là một con mắt.
Bị dã thú cắn đứt cổ, và bị đao chém đứt cổ có gì khác nhau?
Không có, nếu muốn tìm ra có ưu khuyết điểm gì thì, như vậy có thể cho rằng bị đao chém đứt cổ trông đẹp hơn một chút.
Lưu Lăng thúc giục hắc báo xông về phía kẻ địch tiếp theo, còn thân binh của hắn thì không dám có chút sơ ý theo chặt sau hắn. Họ dùng tấm khiên trong tay, giúp Lưu Lăng đỡ lấy từng mũi từng mũi tên bay từ những phương hướng khác nhau.
Sau khi kỵ binh Khiết Đan thứ mười chín bị Lưu Lăng một đao chém đứt đầu. Lưu Lăng đột nhiên cảm thấy trước mặt sáng lên vài phần. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy rõ thì ra đã giết xuyên chiến trận Lang kỵ Khiết Đan. Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện thân binh vẫn theo sát mình đã còn lại không tới một nửa. Vì bảo vệ Lưu Lăng, họ một tay điều khiển chiến mã, một tay còn phải nâng khiên để đỡ tên và đao cho Lưu Lăng, cho nên sức phòng ngự của họ là kém nhất, thương vong cũng sẽ rất lớn.
Nhìn Chu Tam Thất toàn thân đẫm máu cách đó không xa chạy về phía mình, Lưu Lăng hỏi: - Còn có thể giết người không?
Chu Tam Thất dùng đao thép vỗ vào ngực mình nói: - Khí lực dùng không hết!
Lưu Lăng cười ha hả nói: - Ngươi có khí lực dùng không hết, nhưng không có kẻ địch giết không hết. Có gan theo ta giết trở lại đó không?
Chu Tam Thất ngẩng đầu nói: - Sẽ không chậm hơn một đầu ngựa của Vương gia!
Lưu Lăng xoay hắc báo lại nói: - Được, dẫn theo binh của ngươi, chúng ta đi săn sói!
Chu Tam Thất mệnh thân binh giơ cao đại cờ có chữ Chu của y, triệu tập nhân mã tập hợp qua đây, y nhìn áo giáp đẫm máu trên người Lưu Lăng, lại cuối đầu nhìn xuống thân mình không biết máu của bao nhiêu người vẫn còn đang chảy xuống, đột nhiên cười to ha hả, y cười rất phóng khoáng, rất thoải mái!
- Đánh trận nhiều năm như vậy, giết qua nhiều người như vậy, hôm nay mới biết, cái gì gọi là khoan khoái! Chiến trường giết người, vẫn là giết những sói con mới khoan khoái
Lưu Lăng nhìn đại quân Khiết Đan vây quanh bốn phía đen nghịt, biểu cảm trên mặt vẫn không có một chút thay đổi. Tuy từ lúc nhập ngũ tới nay, đây là một trận chiến khó khăn nhất mà hắn phải đối mặt. Tuy nhiên hắn biết mình đã đánh giá thấp cái tên tướng quân Khiết Đan Ly Yêu Na Nhan, tuy nhiên hắn biết rất có thể hôm nay hắn sẽ bại một trận thảm thiết, nhưng trên mặt hắn không có một chút ảo não và thần sắc không cam tâm, bình tĩnh như thường.
Đúng vậy, ảo não là vô dụng nhất.
Hiện tại, Lưu Lăng không cho là mình có thời gian để ảo não cái gì, cái hắn phải làm, là làm sao dẫn càng nhiều người sống sót lao ra khỏi vòng vây.
Ly Yêu Na Nhan dưới sự hộ vệ của một đội kỵ binh đứng từ xa quan sát chiến cục, y đưa tay chỉ về phía xa hỏi:
- Người cưỡi mãnh thú kia, chính là Hán Vương Lưu Lăng?
Một quan văn trông có vẻ bị chiến trường thảm khốc đọa tới chân mềm nhũn thật cẩn thận nịnh nọt nói: - Phải ạ, người đó chính là Hán Vương Lưu Lăng.
Quan văn này, nếu Lưu Lăng gặp được sẽ biết y. Chính là Tiêu Loan năm đó tới Thái Nguyên để thúc giục tuế cống.
- Đưa cung đây!
Ly Yêu Na Nhan nói nhẹ ba chữ.
Một tướng võ sĩ Khiết Đan đem một cây cung sừng trâu to lớn khác thường hai tay đưa cho Ly Yêu Na Nhan, từ hộp tên cột ở sau người của một sĩ binh Ly Yêu Na Nhan rút ra một mũi tên phá giáp to gấp hai lần Lang Nha tiễn bình thường, từ từ đặt lên cây cung sừng trâu to lớn, đặt tên, kéo cung, mũi tên đang ngắm vào Lưu Lăng không chút phát giác ở phía xa.
Ly Yêu Na Nhan khẽ cười cười nói: - Đều nói Lưu Lăng như rồng, hôm nay ta sẽ giết đi con rồng của người Hán!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận