Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 534: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
ĐẢO ĐẠI TỰ
Bên cạnh có ba danh thủ Kim Y của Viện Giám Sát như Trần Tiểu Thụ, Mộc Thu Phong, Địch Phù Chu nên Lưu Lăng vốn không định dẫn theo hộ vệ khác nữa. Nhưng vẫn có tám cao thủ của Viện Giám Sát đi theo phía sau và có mười mấy hộ vệ của Tứ Xử ẩn thân trong bóng tối ngầm bảo vệ. Hiện giờ địa vị tối cao của Lưu Lăng không ai sánh kịp, mặc dù không phải là Hoàng đế nhưng Hoàng đế cũng không bằng hắn được. Cứ coi như Da Luật Hùng Cơ- Hoàng đế của Đại Liêu hay Ngôi Danh Nẵng Tiêu- Hoàng đế của Tây Hạ kiêu hùng một thời, luận về thành tựu thì đều kém Lưu Lăng vài phần.
Thủ đoạn của Viện Giám Sát vào bậc nhất lúc đó. Cứ coi như Tây Hạ hiện giờ lập nên Nhất Phẩm Đường thì luận về số lượng cao thủ vẫn còn kém xa Viện Giám Sát.
Đại quân chọn nơi không người ở cạnh bờ biển để đóng quân, những thứ mà đại quân có đều là các huyện trực thuộc Tuyền Châu và những châu phủ khác dâng tới. Trước khi Thủy sư đến, lương thảo tiếp tế đã đến Tuyền Châu trước một bước rồi. Doanh trại với quy mô lớn này cũng là Quận Thủ Tuyền Châu triệu tập nhân công đến dựng nên. Theo như lời dặn dò của Lưu Lăng phải đặc biệt chú ý xây cách làng chài ven biển ra. Mặc dù quân kỷ của quân Hán nghiêm mật nhưng khó tránh khỏi có người đến gây rối với ngư dân.
Xuất phát từ doanh trại, thôn chài cách gần nhất cũng ngoài mười mấy dặm. Đám người Lưu Lăng ngồi trên thuyền thật sự cũng ngột ngạt chán chết, sau khi ra khỏi doanh trại thì thúc ngựa phóng như bay. Sau khi rời thôn chài không xa, Lưu Lăng sợ làm kinh sợ ngư dân nên lệnh cho mọi người xuống ngựa. Đám quan viên Tuyền Châu đi cùng, đám người Lưu Lăng đi bộ đến một thôn nhỏ có tầm mấy chục gia đình.
Trên bờ cát ở biển, có mấy người phụ nữ đang sửa sang lưới đánh cá. Thấy có mấy người đàn ông mặc quần áo sạch sẽ mới mẻ bước vào thôn nên họ kinh sợ vội vàng chạy về nhà mình rồi đóng chặt cửa tre lại. Trong mắt những người phụ nữ đó, dường như cổng tre thấp bé đơn sơ kia có thể ngăn cản tất cả những hiểm nguy ở ngoài.
Đám người Lưu Lăng dừng lại ở cổng thôn rồi hắn phái quan viên Tuyền Châu vào trong thôn trước để tìm trưởng thôn ra. Trưởng thôn trong thôn chài ven biển này thông thường phải là lão ngư dân đức cao vọng trọng. Lưu Lăng đến làng chài chính là muốn thử vận may xem có thể gặp được vài người quen thuộc đường biển không?
Giống như Lưu Lăng đã nói, kể cả Thủy sư của Đại Hán có mạnh đến mức nào nhưng vẫn chưa đến mức lơ là về thời tiết trên biển. Nếu như có thể tìm được vài người dẫn đường tốt thì sẽ rất có ích với việc công phá đảo Lưu Cầu.
Không bao lâu, quan viên Tuyền Châu tìm được trưởng thôn đến. Nghe nói có Hán Vương đến, trưởng thôn chưa từng biết đến sự đời kia sợ đến mức chân tay run rẩy. Ông luống cuống chân tay rồi bị quan viên Tuyền Châu dẫn đến trước mặt Lưu Lăng. Lão ngư dân thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi này quỳ sụp xuống bờ cát liên tục dập đầu vài cái.
- Thảo dân Tôn Kim Xứng bái kiến Hán Vương, Hán Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Lưu Lăng cười kéo Tôn Kim Xứng đứng dậy, nói: - Cụ không cần sợ hãi đến vậy! Ta chỉ là tùy ý đi lại chút thôi, thấy thôn của cụ yên tĩnh trong lành nên vào xem thế nào.
Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái rồi lại vội vàng cúi đầu, nói:
- Khởi bẩm Vương gia! Các tráng sĩ trong thôn đều rời bến đi đánh cá rồi. Trong thôn chỉ còn lại một vài cụ già, phụ nữ và trẻ em thôi, thảo dân sẽ đi triệu tập bọn họ đến bái kiến Vương gia.
Lưu Lăng cười nói: - Không cần đâu! Làm kinh động đến mọi người, trong lòng ta cũng thất bất an. Chỉ là lần đầu đến Tuyền Châu nên đi lại chút thôi. Nếu cụ có thời gian rảnh thì đi cùng ta và nói chuyện một chút.
Lúc Lưu Lăng giơ tay kéo lão ngư dân kia thì chạm phải cánh tay của ông cụ. Hắn đột nhiên cảm thấy cơ bắp trên cánh tay đó cuồn cuộn, chắc nịch lạ thường. Từ đó có thể thấy, thân hình của ngư dân ven biển rất rắn chắn, nói không chừng còn chắc chắn và lớn hơn quyền cước. Màu da của lão ngư dân cũng biến thành màu đồng cổ sau thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu vào. Mặc dù nếp nhăn trên mặt đã rất rõ nhưng thoạt nhìn vẫn rất cường tráng.
Lưu Lăng bị hai cánh tay chắc nịch này làm cho chấn động, lập tức theo bản năng nhìn hai tay của lão ngư dân đó. Chỉ nhìn một cái mà lông mày Lưu Lăng nhau chặt lại. Cánh tay của cụ già không những rắn chắc có lực mà trên cánh tay phải còn có tầng chai sạn. Vết chai sạn này tuyệt đối không phải là đánh cá để lại mà rõ ràng, lão ngư dân này là người hay đục đẽo trên đao hoặc kiếm.
Trong lòng Lưu Lăng khẽ chấn động. Hai tay người này gồng lên như vậy, thật ra không chỉ vì căng thẳng mà còn là sự đề phòng trong lúc này chăng?
Một thôn làng bình thường mà lại gặp được người kỳ lạ như này nên hứng thú của Lưu Lăng cũng bị kích thích theo.
- Cụ có thân thể thật rắn chắc!
Lưu Lăng khen một câu rồi đặc biệt chú ý đến sắc mặt của lão ngư dân. Quả nhiên, câu nói tưởng chừng bâng quơ của Lưu Lăng lại khiến sắc mặt của lão ngư dân biến đổi. Chỉ có điều sự thay đổi này rất nhanh, sự bất an và hoảng sợ trong mắt ông cụ đã được ông ta giấu đi rất nhanh.
- Khiến Vương gia chê cười rồi! Đám thảo dân thường xuyên ra biển đánh cá nên thân hình luôn rắn chắc. Đám ngư dân chúng thảo dân không có gì cả nhưng đàn ông thì đều có khí lực. Chèo thuyền, tung lưới, bắt cá, nếu là không có khí lực thì sao có thể làm được. Có những lúc vừa vung lưới bắt được mẻ cá lớn nhưng có thể kéo thuyền chạy đi rất nhanh.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Thật vất vả! Cụ ơi, cuộc sống ở đây có ổn không?
Lão ngư dân nói: - Được Vương gia ân cần hỏi thăm, chúng thảo dân cũng coi như 'Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước'. Chúng thảo dân nhiều đời sống ở đây, mặc dù ngày qua ngày có chút kham khổ nhưng rất yên ổn.
Lưu Lăng hỏi: - Thuế má có nặng không?
Lão ngư dân vội vàng cúi đầu nói: - Khởi bẩm Vương gia, lúc cách đương quyền Lý thị thì thuế má nặng nề nhưng từ khi Vương gia dẫn hùng binh đến giải cứu bách tính thì ngày tháng sinh sống cũng khá giả hơn. Thuế má Vương gia định ra thấp hơn của Lý thị đương quyền rất nhiều. Quận Thủ đại nhân yêu dân như con nên cuộc sống của bách tính cũng không quá kham khổ.
Lưu Lăng cười nói: - Cụ không cần như thế! Tất cả nơi nào có điều gì khốn khổ cứ nói ra, nếu như nay ta đã đến đây thì sẽ làm chủ cho các người.
Lão ngư dân khom người nói: - Quả thật là không có chuyện gì ủy khuất.
Lưu Lăng bước về trước, vừa đi vừa nói: - Cụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Khởi bẩm Vương gia, năm nay thảo dân đã năm mươi bốn tuổi rồi.
- À... 'Ngũ thập niên tri thiên mệnh' (*). Đã làm khó cụ rồi! Bằng này tuổi mà cụ vẫn phải làm lụng vất vả, trong nhà còn những người khác không? (*) Năm mươi tuổi biết được mệnh trời
- Thảo dân có một trai một gái, nhưng vợ thì đã mất rồi.
Lưu Lăng ừm một tiếng nói: - Cụ... Quê ở đâu?
Lão ngư dân kia há miệng thở dốc, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: - Khởi bẩm Vương gia! Thảo dân nhiều thế hệ đều sống ở đây!
- Ừm... Cụ từng đến Lưu Cầu chưa?
Lão ngư dân Tôn Kim Xứng dừng lại một chút, sau đó đuổi theo bước chân của Lưu Lăng: - Vương gia muốn chinh phạt Lưu Cầu sao?
- Đúng vậy! Trước đó vài ngày, đám man di Lưu Cầu dám đến tập kích quấy rối lãnh thổ Đại Hán ta. Không thể như vậy được! Lần này ta dẫn Thủy sư xuống phía nam là muốn chinh phạt Lưu Cầu. Nhưng thời tiết trên biển biến hóa thất thường, dòng nước xiết đá ngầm đầy hiểm trở. Nếu như không có ai dẫn đường thì đại quân khó có thể vượt qua biển rộng mênh mông. Lần này ta đến thôn này cũng vì muốn tìm xem có ai quen thuộc đường đến đảo Lưu Cầu không?
Tôn Kim Xứng nghiêm mặt nói: - Những lời Vương gia nói rất đúng, trên biển đúng là nguy hiểm vô cùng. Mặc dù thảo dân chưa từng đến Lưu Cầu nhưng đã nghe các bậc cha chú kể lại. Từ Sùng Vũ rời bến, nếu như thuận lợi thì chỉ cần hơn mười canh giờ là có thể đến đảo Lưu Cầu nhưng phải đợi hướng gió. Nếu như hướng gió không đúng thì đi không được bao xa sẽ bị vùi thân trong bụng cá. Khí hậu trên biển thất thường, lúc này có thể trời yên biển lặng nhưng biết đâu một lát sau lại sóng to gió lớn. Người dân trên đảo Lưu Cầu không đáng sợ nhưng đáng sợ hơn cả chính là đại dương 'vui giận thất thường' kia.
Lưu Lăng ngẩn ra, thật không ngờ Tôn Kim Xứng này lại có kiến thức rộng đến vậy.
- Cụ đã từng đi tòng quân chưa?
Lưu Lăng mỉm cười hỏi.
Thân người Tôn Kim Xứng cứng ngắc, lập tức cười nói: - Vương gia nói đùa rồi! Thảo dân đánh cá cả đời, chưa từng tòng quân bao giờ.
Lưu Lăng nắm lấy tay phải của Tôn Kim Xứng, nói: - Cụ ơi! Hà tất phải gạt ta? Cứ coi như cụ chưa từng tòng quân thì cũng là người từng làm gì về đao kiếm. Yên tâm đi! Bất luận trước đây cụ là binh hay phỉ thì Đường quốc hiện giờ đã bị ta tiêu diệt, tất cả những gì trước đó ta đều không truy cứu nữa. Chỉ cần cụ yên ổn sinh sống kể từ khi trở thành con dân Đại Hán thì sẽ không ai truy cứu chuyện trước đây nữa.
Lúc Tôn Kim Xứng bị nắm lấy tay thì thân mình run lên bần bật, chân trái lui về sau nửa bước, chân phải kéo căng, tay trái hơi lên quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phản ứng. Chỉ có điều ông đã bị những lời của Lưu Lăng làm cắt đứt động tác, Tôn Kim Xứng lập tức cảm thấy lo âu.
- Vương gia... Thảo dân thật sự chưa từng tòng quân!
Lưu Lăng cười, bỏ cánh tay Tôn Kim Xứng ra, nói: - Ta nói rồi! Bất luận trước đây cụ là ai, cường đạo giết người phóng hỏa cũng được, quân binh Đường quốc cũng được, chỉ cần từ nay về sau không làm chuyện gì hại đến Đại Hán thì ta sẽ không truy cứu nữa. Lần này ta đến là muốn tìm người dẫn đường, nếu như cụ có thể giúp đỡ ta thuận lợi đến đảo Lưu Cầu thì ta sẽ trọng thưởng cho cụ. Cứ coi như thưởng chức quan cũng không phải là không thể.
- Những lời Vương gia nói là thật sao?
Tôn Kim Xứng cẩn thận hỏi lại.
- Ta làm chủ Đại Hán, sao có thể nói lời không giữ lời được?
Lưu Lăng nhếch cằm lên nói, mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Tôn Kim Xứng ngẫm nghĩ một chút, lập tức ngã quỵ xuống đất nói: - Thật sự không thể dối gạt Vương gia, thảo dân quả thật không sống ở vùng này. Thảo dân... Vốn làm nghề buôn bán không vốn với một đám người ở trên biển nhưng vì bất hòa với một người trong đó nên bỏ đi nơi khác. Sau này đến vùng này, lấy vợ sinh con sống qua ngày đã được mười lăm năm rồi. Sau đó nữa vì thảo dân giúp dân chúng đuổi được đám đạo tặc đi nên được mọi người tiến cử làm thôn trưởng. Nói ra thật xấu hổ... Chức thôn trưởng này không phải là Huyện phủ bổ nhiệm, sau khi Đường quốc bị diệt, quan viên Đại Hán đến đăng ký tên hộ gia đình, biết thảo dân là thôn trưởng nên không đổi người khác nữa. Xin Vương gia thứ tội, thảo dân xuất thân không trong sạch nên mới phải giấu giếm.
Lưu Lăng thản nhiên cười nói:
- Đứng lên đi, đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, không cần nhắc lại. Nhưng lời mà cụ nói 'Cha chú cụ nhắc đến đảo Lưu Cầu', chỉ e là nói dối?
Tôn Kim Xứng đỏ mặt lên nói: - Khởi bẩm Vương gia! Thảo dân quả thật chưa từng đến đảo Lưu Cầu! Chỉ có điều đám người buôn bán cùng thảo dân tính tình hoang dã, từng dẫn người đến đảo Lưu Cầu, còn cướp mấy người phụ nữ về. Thảo dân nghe thấy hắn nhắc đến, chỉ là thời gian quá lâu, cụ thể thì không nhớ rõ.
Lưu Lăng hỏi: - Đám hải tặc làm bạn với cụ tên là gì? Hiện giờ ở đâu?
Tôn Kim Xứng nói: - Tên là Tôn Kim Mãn... Là huynh trưởng của thảo dân. Năm ngoái từng nghe có người nói, hắn ở trên đảo Đại Tự cách vịnh Man Đầu không xa, hiện giờ có khoảng năm sáu mươi chiếc thuyền, ba bốn trăm thuộc hạ. Tính tình huynh trưởng man rợ, có rất ít người dám gây sự với hắn. Chỉ có điều sau khi Thủy sư uy võ của Đại Hán đến thì huynh trưởng không dám sinh sự nữa. Năm nay thì không nghe thấy hắn làm ra chuyện gì nữa, cũng không biết còn ở trên đảo Đại Tự không?
Ánh mắt Lưu Lăng sáng ngời nói: - Cụ có biết đường đến đảo Đại Tự không?
- Biết ạ!
- Tốt lắm! Cụ đi giải thích một tiếng, sau đó theo ta quay về đại doanh lên thuyền rời bến, đi đến đảo Đại Tự tìm huynh trưởng Tôn Kim Mãn của cụ!
Ps: Giải thích một chút về cách nói Lưu Cầu. Rất nhiều nhà lịch sử học cho rằng Lưu Cầu là quần đảo Lưu Cầu hiện nay, cũng có học giả cho rằng chính là Đài Loan ngày nay. Còn có phỏng đoán thứ ba lại cho rằng Lưu Cầu là bao gồm nhiều đảo trong đảo Đài Loan. Bởi vì tình tiết cần nên trong truyện nói đến Lưu Cầu chỉ dùng cách nói đơn giản là Đài Loan.

Bình Luận

0 Thảo luận