Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 416: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
AI ĐẮC Ý VÊNH VÁO.
Hơn mười chiếc thuyền lớn cập bờ, cờ chiến màu đỏ lửa được thu vào, buồm cũng hạ xuống, cột buồm nhìn qua trơ trụi khó coi. Một con quạ đen không biết từ đâu bay qua, từ đằng xa bay tới đậu trên cột buồm, kêu lên hai tiếng rất khó nghe, âm thanh kia nghe giống như tiếng kim loại ma sát, chói tai khó nghe. Nhưng dường như nó đang thưởng thức giọng hót của chính mình, cũng không biết một mũi tên ở đâu trên thuyền bắn ra, bắn chuẩn xác trúng tim con quạ đen.
Con quạ đen kêu lên thảm thiết một tiếng rồi rơi xuống cột buồm. Một Giám sát vệ mặc quần áo đen đi tới, nhặt con quạ đen còn chưa chết hẳn lên, rút mũi tên đầy máu ra rồi lại lắp lên nỏ, sau đó tiện tay ném con quạ mà mọi người luôn ghét bỏ ra khỏi thuyền, con quạ chết rơi xuống nước, tạo thành một vòng sóng gợn.
Người của Giám sát viện nhìn con quạ chết, khóe miệng nhếch lên.
Trên thuyền vốn đang rất yên tĩnh, rất bình thản, con quạ tự tìm cái chết đã phá hủy sự yên tĩnh này, chỉ một mũi tên, xuyên qua không khí đã hạ được con quạ đen kia, đồng thời còn là một loại khí thế.
Triệu Đại nhìn tên Giám sát vệ đã bắn chết con quạ đen, ánh mắt lạnh như băng. Tinh binh đứng bên thuyền đều đã mai phục, thoạt nhìn trên thuyền chỉ có mười mấy tên Giám sát vệ mặc áo đen không có việc gì trò chuyện với nhau. Đây là sát khí ẩn giấu dưới sự bình tĩnh, lại bị một con chim nhỏ, một mũi tên phá vỡ. Mũi tên kia đã phát tiết sát khí kết tụ càng ngày càng nhiều, giống như một đại trận không hề sơ hở bỗng nhiên bị một thiên thạch bên ngoài làm rối loạn phá vỡ.
- Ngu ngốc!
Triệu Đại thở dài, xoay người vào khoang thuyền.
Tướng quân Triệu Bá thấy Triệu Đại tiến vào, buông thanh đao đang lau sạch ra: - Chỉ huy sứ đại nhân, thật sự có người theo dõi chúng ta sao?
Triệu Đại lạnh lùng nói: - Đừng quên, Giám sát viện đang làm gì.
Tâm trạng của y không tốt, vô cùng không tốt, cho nên thái độ đối với Triệu Bá cũng cứng nhắc. Triệu Bá cũng không thèm để ý, gã cười cười, cúi đầu lau tiếp thanh đao. Thanh đao này rất nặng, là do gã tạo ra, nặng hơn tám mươi cân, vừa vặn với cánh tay mạnh mẽ của gã. Đại đao nặng như vậy, trừ gã ra các tráng sĩ khỏe mạnh cũng không sử dụng được. Cũng không biết thợ rèn đã bỏ vào thanh đao nguyên liệu gì, khiến thanh đao có một màu đen tuyền, ngay cả mũi đao cũng là màu đen.
Triệu Đại ngồi xuống, vừa uống trà, vừa nhìn Triệu Bá lau đao.
- Ngươi đã lau đao cả ngày rồi, không thấy phiền sao?
Triệu Đại không kìm nổi hỏi.
Triệu Bá ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đại, thật thà chất phác mỉm cười: - Tiện tay thôi, dù sao ngươi cũng nên đối xử tốt với nó một chút. Binh khí cũng có cảm giác đấy, ngươi đối tốt với nó, nó sẽ đối tốt lại với ngươi. Lau nó sáng bóng sạch sẽ, nó sẽ giúp ngươi giết kẻ thù sạch sẽ.
Trong lỗ mũi Triệu Đại hừ một tiếng, tựa hồ không thèm để ý tới lời nói của Triệu Bá. Thoạt nhìn dáng vẻ của y thanh đạm, nhưng thật ra trong lòng y rất cảm thán với lời nói của Triệu Bá. Đây là lần thứ hai y được nghe người khác nói về sinh mạng của binh khí. Người thứ nhất nói với y như vậy là đệ đệ Triệu Nhị của y, điều này làm y nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc thậm chí là trang trọng khi lau thiết thương, bất tri bất giác khóe miệng của y cong lên.
Triệu Bá thấy vẻ mặt của y dần dần thay đổi, sắc mặt lạnh như băng dần bị vẻ thản nhiên dịu dàng thay thế, Triệu Bá cười khờ, không nói lời nào, cúi đầu xuống tiếp tục lau đao.
Triệu Đại từ trong hồi ức từ từ phục hồi lại tinh thần, dường như đối với tên võ phu thuần túy như Triệu Bá cảm thấy nhàm chán. Y đứng lên, đi đến cửa khoang thuyền, chỉ có điều mới bước một chân ra, thân mình chợt cứng lại. Dường như cảm giác được điều gì không ổn, Triệu Bá ngẩng đầu lên nhìn.
Triệu Đại chầm chậm bước từng bước lui lại. Chỉ có điều bước chân của y rất cứng ngắc, không biết phải làm sao.
Một thanh kiếm giống như hồ nước mùa thu, giống như trăng lạnh, đặt trên lồng ngực Triệu Đại.
Một người mặc áo bào gấm, đeo giày quan, mang châu quan hầu tước, nét mặt như cười như không, tựa hồ rất vui vẻ, cũng tựa hồ rất thất vọng.
Vũ Tiểu Lâu.
- Vũ Tiểu Lâu?
Triệu Đại vừa lui, vừa nói.
Vũ Tiểu Lâu cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nhìn rất đẹp.
- Triệu Đại?
Triệu Đại thở dài nói: - Đáng tiếc, đáng mừng.
Vũ Tiểu Lâu nói: - Đáng tiếc, sắp xếp lâu như vậy, mười mấy liên nỏ, mấy trăm tinh binh, lại bị một con quạ đen xấu xí không biết ở đâu phá thế. Chỉ cần vị trí một người di chuyển, thì sẽ xuất hiện sơ hở. Đáng mừng là, bởi vì Hán Vương Lưu Lăng không ở trên thuyền, chuyến này của ta xem như trắng tay, đúng không?
Triệu Đại gật gật đầu, tán thưởng cười cười: - Rất đúng, một chút bất công cũng không có.
Triệu Bá đứng dậy, chỉ đao vào Vũ Tiểu Lâu trách mắng: - Đứng lại, bỏ kiếm xuống.
Vũ Tiểu Lâu nghiêng đầu, nhìn Triệu Bá cười cười, nghiêm túc nói một chữ: - Được!
Vì thế, hắn thật sự đứng lại, thật sự để trường kiếm trong suốt trong tay lên bàn, đứng chắp tay, nhìn Triệu Bá, sắc mặt bình thản, trong bình thản thể hiện ra sự tự tin, sự tự tin cố chấp.
Triệu Bá cầm đao đi về phía trước một bước, chợt dừng lại, để thanh đao nặng sang một bên, cởi áo mũ giáp, đi nhanh về phía Vũ Tiểu Lâu. Triệu Đại xoay người cản Triệu Bá lại, lại bị Vũ Tiểu Lâu bình thản vươn một ngón tay bức lui. Trừ việc lui xuống, Triệu Đại không còn cách nào. Một ngón tay, chỉ là một thứ tầm thường không có gì lạ lại đóng kín tất cả con đường phía trước của Triệu Đại.
- Không được qua đây.
Triệu Đại hô lên.
Triệu Bá nhíu mày, lập tức lắc đầu.
Gã bước từng bước lớn tiến lên phía trước, đột nhiên tung một quyền ra như gió cực mạnh, đánh về phía Vũ Tiểu Lâu. Vẻ mặt Vũ Tiểu Lâu lộ ra sự tán thưởng, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng thay đổi phương hướng, đón lấy quyền tay của Triệu Bá. Chờ cho quyền của Triệu Bá cách mình không xa, ngón tay Vũ Tiểu Lâu mới từ trên cao nhanh chóng dồn hết sức xuống, giống như phượng hoàng gật đầu. Vù một tiếng, ngón tay thoạt nhìn trắng noãn sạch sẽ đã đâm vào mu bàn tay của Triệu Bá. Nắm đấm chợt dừng lại, rốt cuộc không tấn công vào được, ngón tay kia đâm rách da thịt, máu chảy đầm đìa, cũng sâu tận xương cốt.
- Tại sao lại bỏ đao xuống không cần?
Vũ Tiểu Lâu rất nghiêm túc hỏi.
- Bởi vì ngươi đã bỏ kiếm xuống.
Triệu Bá rất nghiêm túc trả lời lại.
Máu từ nắm tay của gã không ngừng trào ra, rơi xuống sàn nhà, như từng đóa hoa mai nở rộ. Quả đấm của gã ngừng lại giữa không trung, không thể đi tới, cũng không thể lui về, như bị nhà giam cầm, bị đóng đinh chết. Chỉ có điều trên mặt gã không có vẻ gì là đau đớn, đến cả mày cũng không cau lại. Trả lời xong câu hỏi của Vũ Tiểu Lâu, Triệu Bá nâng nắm đấm trái lên, một quyền đánh về phía mũi của Vũ Tiểu Lâu. Ngón trỏ trái của Vũ Tiểu Lâu cắm trên mu bàn tay phải của Triệu Bá, nhẹ nhàng đẩy ra. Nắm đấm phải của Triệu Bá mất kiểm soát đấm về phía tay trái của mình, ầm một tiếng, Hai bàn tay ít nhất đã bị gãy mất sáu ngón tay. Triệu Bá nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, lập tức cắn chặt răng.
- Tại sao lại cởi áo giáp?
Vũ Tiểu Lâu rất nghiêm túc hỏi.
- Bởi vì ngươi không mặc áo giáp.
Triệu Bá vẫn thành thật trả lời như trước.
Vũ Tiểu Lâu gật đầu, rút ngón trỏ trong tay phải Triệu Bá về: - Ngươi là người đàn ông chân chính, là tướng quân, ta không thể giết ngươi.
Triệu Bá cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, sau đó cố hết sức vén quần áo lên, dùng răng nanh xé xuống, vất vả cuộn kín nắm tay phải của mình, cuốn rất chặt. Nắm tay phải của y được băng bó kín, máu rất nhanh thấm ướt mảnh vải, từ cánh tay y chảy xuống. Băng xong nắm tay, ngón tay bị gãy vẫn có thể nắm chặt.
- Thân thủ của ta không bằng ngươi, nhưng ta phải giết ngươi.
Triệu Bá nghiêm trang nói.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi là kẻ thù của Vương gia, ngươi lần này tới là vì muốn giết Vương gia. Hễ là kẻ không có lợi cho Vương gia, ta đều muốn giết, một người cũng không thể giữ lại.
- Ngươi không giết được ta.
Ánh mắt Vũ Tiểu Lâu nhìn sang bên cạnh, Triệu Đại không biết lúc nào tìm được một cái liên nỏ, nhắm vào hắn.
- Mặc dù có thêm một cái liên nỏ thì cũng không giết được ta.
Triệu Bá dường như không thèm để ý, y nhìn quyền trái bị gãy cả bốn ngón tay, dường như không hề cảm giác đau đớn.
- Vậy thì đồng quy vu tận, nếu như không thể đồng quy vu tận, ta đây liền chết trận, tranh thủ cơ hội giết ngươi.
Gã nói rất bình tĩnh, dường như không để ý đến sống chết của mình.
Vũ Tiểu Lâu nhíu mày: - Dưới trướng Lưu Lăng đều là những người đàn ông chân chính như ngươi sao?
Triệu Đại lắc đầu nói: - Còn có tiểu nhân chính cống như ta.
Vũ Tiểu Lâu nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức mỉm cười: - Ta cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Lưu Lăng bách chiến bách thắng rồi. Bởi vì hắn có thủ hạ như các ngươi, cho nên gần như vô địch.
Triệu Đại nhắm thẳng liên nỏ vào Vũ Tiểu Lâu, gằn từng câu từng chữ nói: - Ngươi lầm rồi, bởi vì có Vương gia, cho nên chúng ta mới không sợ. Không sợ ai, vô địch.
Vũ Tiểu Lâu hếch cằm lên, con mắt lóe sáng giống bầu trời sao: - Đáng tiếc, trước thực lực tuyệt đối, các ngươi không sợ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Ta có thể tùy tùy tiện tiện giết các ngươi, mà thủ hạ các ngươi sắp xếp bên ngoài lại không dám xông vào.
Hắn cười: - Người của ta cải trang thành ta đi về phía nam, người của Giám sát viện các ngươi cũng vội vàng đi theo. Cho nên ta đến đây thuận tiện trả lại cho các ngươi nữ thủ lĩnh xinh đẹp của Giám sát viện.
Ở bên ngoài, thủ hạ của Vũ Tiểu Lâu, đệ nhất cao thủ Hoàng Hàn cầm trong tay một thanh đao, mũi đao chĩa trên cổ Trần Tử Ngư, trên cổ họng trắng noãn đã có một vết rạch đỏ dài ghê người. Mười mấy tên hộ vệ, thích khách trong Giám sát viện, hàng trăm tinh binh vây xung quanh Hoàng Hàn, cũng không dám đến gần quá, Trần Tử Ngư là người đứng đầu trong Tam xử Giám sát viện, cũng là người phụ nữ của Vương gia. Hoàng Hàn khống chế được nàng, chẳng khác nào có thêm một bùa hộ mệnh.
Vũ Tiểu Lâu nhìn Triệu Đại nói: - Ngươi nói xem, có phải ta cầm chắc thắng lợi trong tay không?
Triệu Đại thở dài một tiếng, vứt liên nỏ lên mặt đất.
Vũ Tiểu Lâu cười nói: - Không thể phủ nhận, Giám sát viện của Đại Hán thật sự rất hùng mạnh, nhưng thoạt nhìn càng hùng mạnh, sơ hở lại càng lớn. Thật ra ta cũng không biết nữ nhân này có thể áp chế được ngươi hay không, ngươi đã bỏ liên nỏ xuống, ta có thể đoán, nữ nhân xinh đẹp này là nữ nhân của Hán Vương Lưu Lăng, cho nên ngươi mới e dè như vậy. Chỉ huy sứ của Giám sát viện chắc chắn không phải là người thương hoa tiếc ngọc, cũng không phải là người không quả quyết, ta đoán đúng không?
- Cũng bởi vì sơ hở nhỏ này, vì một nữ nhân, các ngươi tuy có nhiều người, nhưng vẫn thất bại.
Vũ Tiểu Lâu cười vô cùng rạng rỡ: - Cho dù không giết được Lưu Lăng, vậy có gì phải thất vọng đây? Có thể giết chết Chỉ huy sứ của Giám sát viện, chẳng khác nào chém được một bàn tay Lưu Lăng, giết được nữ nhân kia, chẳng khác nào khoét được trái tim của Lưu Lăng, một thắng lợi rất huy hoàng.
- Đừng có mà đắc ý vênh váo, nhất là thời điểm ngươi cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Một giọng nói bình tĩnh từ bên ngoài vang lên.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận