CHẾT MÀ KHÔNG GỤC.
Chu Diên Công trở vào lều của mình, đem thân mình thoải mái nằm trên ghế thở một hơi nhẹ nhõm. Trên mặt y mang theo nhiều mệt nhọc, nhưng trên khóe miệng lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Tuy rằng việc đàm phán vẫn không có sự tiến triển gì, tuy nhiên quyền chủ động nằm trong tay Đại Hán, Chu Diên Công chỉ cần từ từ thám thính được điểm mấu chốt của người Đảng Hạng là được, cuối cùng vẫn sẽ có thu hoạch thôi.
Phó sứ hội minh của Đại Hán lần này là Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Hạo, ông ta ngồi xuống trước mặt Chu Diên Công hỏi:
- Đại nhân, hạ quan có một chuyện không rõ.
Chu Diên Công cười nói:
- Nói thử xem.
Thôi Hạo nói:
- Đại nhân, tại sao hôm nay đem chuyện viện giám sát có không ít gián điệp ở Tây Hạ, hơn nữa ở trong triều đình Tây Hạ cũng có người của Đại Hán ta tiết lộ cho Liệt Hỏa Vương Lý Thủ? Cứ như vậy, gián điệp của viện Giám sát ẩn giấu trong triều đình Tây Hạ có thể sẽ có nguy hiểm không?
Chu Diên Công khẽ cười nói:
- Ý của người là, ta làm như vậy có chút khinh suất ư?
Thôi Hạo vội vàng nói:
- Hạ quan không dám... hạ quan chỉ là vẫn không hiểu thâm ý trong hành động của đại nhân.
Chu Diên Công nói:
- Thâm ý? Làm gì có thâm ý, chẳng qua chỉ là kế nhỏ không đáng nhắc tới thôi. Ngươi nói không sai, vì lời nói của ta, Liệt Hỏa Vương Lý Thủ khẳng định sẽ báo cáo với Ngôi Danh Nẵng Tiêu, Ngôi Danh Nẵng Tiêu có lẽ cũng sẽ bắt đầu điều tra những người đáng nghi trong triều Tây Hạ. Nhưng... ngươi nghĩ xem, Nếu Ngôi Danh Nẵng Tiêu thực sự làm vậy, trong triều đình Tây Hạ có thể sẽ mượn cơ hội này loại trừ dị kỷ hay không? Một khi phạm vi điều tra này ngày càng rộng lớn, chỉ sợ quan viên Tây Hạ đều sẽ cảm thấy nguy cơ. Người của viện ở trong triều đình Tây Hạ có bao nhiêu người? Ngươi không biết, ta cũng không biết. Có vài gián điệp giấu mình rất sâu, chỉ có người đứng đầu Tam xử cùng Hán Vương phụ trách thao túng chuyện này mới biết rõ, ngay cả Chỉ huy sứ Triệu Đại của viện Giám sát cũng không biết.
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu không phải đồ ngốc, sẽ không vì âm mưu nhỏ này của ta mà làm loạn đại cục. Nhưng, lòng người một khi đã có nghi ngờ, sẽ càng không kiềm chế nổi bản thân mà không đi hỏi không đi tra, theo thời gian trôi đi, lòng nghi ngờ này sẽ trở nên ngày càng nặng. Đặc biệt là người ở địa vị cao, trên thế gian này bậc chí tôn có thể làm được dụng nhân bất nghi bốn chữ này có bao nhiêu người?
Chu Diên Công thản nhiên cười cười:
- Ta biết, chỉ có Vương Gia một người mà thôi.
Thôi Hạo thở dài nói:
- Đại nhân quả nhiên diệu kế.
Chu Diên Công trừng mắt nhìn y:
- Diệu kế? Chẳng qua là thủ đoạn nhỏ không đáng nói thôi. Ta chỉ gieo vào trong lòng Ngôi Danh Nẵng Tiêu một mầm cây, mầm cây này có thể mọc thành một thảo nguyên hay không, việc này không ai biết được.
Y dừng một chút nói:
- Ta viết một bản tấu chương, một lát nữa ngươi đưa cho quan viên tùy hành của viện Giám sát đem qua, dặn bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến tay Vương Gia. Tuy rằng Vương Gia ủy quyền cho ta, nhưng việc nhỏ ta có thể quyết định, còn việc lớn vẫn là để Vương Gia chỉ điểm.
Thôi Hạo nói:
- Hạ quan tuân mệnh.
Chu Diên Công viết một lúc, đem chuyện đàm phán với Tây Hạ viết giản lược, sau khi niêm phong lại thì đưa cho Thôi Hạo nói:
- Phiền ngươi.
Thôi Hạo vội vàng đứng dậy nói:
- Đại nhân khách khí, hạ quan sẽ đi làm ngay, đại nhân lao lực cả ngày chắc mệt mỏi rồi, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi.
Chu Diên Công gật gật đầu, Thôi Hạo lập tức cáo từ.
Không lâu sau, phần tấu chương của Chu Diên Công đã đến tay quan viên của viện Giám sát, quan viên của viện Giám sát không dám chậm trễ, lập tức phái người đem tấu chương gửi đi.
Sau khi Chu Diên Công tiễn Thôi Hạo, một lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn vào ánh nến loạng choạng trong đại trướng, Chu Diên Công lẩm bẩm nói:
- Không biết Vương Gia... đến Kim Lăng chưa?
Lưu Lăng không đến Kim Lăng, lúc này hắn đang trên đường tới Giang Châu.
Hơn năm trăm kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đang chạy như bay trên đường quan đạo, xé tan bóng đem, cũng đạp tan sự yên lặng. Đã đi liên tục hai ngày một đêm, trời gần sáng, Giang Châu đã không còn xa nữa. Trên mặt Lưu Lăng mang chút mỏi mệt, hắn xoay người nhìn kỵ binh ở phía sau, tuy rằng kỵ binh người nào cũng tinh nhuệ, nhưng hành quân với cường độ gấp gáp như vậy vẫn là có chút vất vả. Mắt thấy đã vào trong địa giới Giang Châu rồi, Lưu lăng hạ lệnh kỵ binh ở ven rừng xuống ngựa nghỉ ngơi.
Lưu Lăng phân phó một tiếng, một tên ngân y từ trong người lấy ra một cây pháo hoa mà viện Giám sát dùng để liên lạc bắn lên không trung. Pháo hoa màu sắc rực rỡ hình dáng dị thường sáng rực trên trời, dưới bầu trời u ám của bình minh càng hiện rõ hơn. Lưu Lăng từ trên người Hồng Sư Tử nhảy xuống, vỗ nhẹ lên cổ Hồng Sư Tử. Hồng Sư Tử hiểu rõ ý của chủ nhân tự mình đi qua một bên gặm lá non xanh mới mọc trên nhánh cây cùng đám cỏ dại xanh ngắt trên mặt đất.
Một tên ngân y khom lưng nói với Lưu Lăng:
- Vương Gia, quan viên của viện Giám sát Giang Châu chạy đến cần một khoảng thời gian nữa, Vương Gia vẫn là nên nghỉ ngơi một chút trước đi.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Để các binh sĩ nghỉ ngơi thả lỏng đi, ăn chút thức ăn, người của viện Giám sát đến tìm hiểu tình hình một chút, nói không chừng còn phải gấp rút lên đường.
Ngân y kia đáp một tiếng, từ trong túi lấy nước và lương khô dùng hai tay đưa lên cho Lưu Lăng. Lưu Lăng nhận lấy, sau đó dựa vào gốc cây lớn vừa ăn vừa nghỉ ngơi. Người của kỵ binh sau khi xuống ngựa việc đầu tiên làm không phải là nghỉ ngơi ăn cơm, mà là tìm đồ ăn đút cho ngựa. Lần này lên đường ngay trong đêm gấp rút tới Giang Châu không thể mang theo lương thảo, tuy rằng trên mặt đất xuân ý dạt dào, nhưng chút cỏ dại này không thể làm no bụng chiến mã được, có kỵ binh thậm chí đem lương khô của mình đang cầm đút cho chiến mã của mình ăn.
Kỵ binh rất coi trọng con ngựa mình cưỡi, thậm chí coi trọng như sinh mệnh của mình vậy.
May mắn là trong khu rừng này thức ăn mà chiến mã có thể ăn không ít.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, một đội quan viên mặc hắc y của viện giám sát chạy nhanh đến ven rừng. Nghe nói Hán Vương ở trong khu rừng này nghỉ ngơi, quan viên của viện Giám sát Giang Châu lập tức chạy tới hành lễ. Viện Giám sát là một quái vật lớn khiến người khác run sợ, ở các châu đều có người đóng giữ. Những quan viên cấp châu của viện Giám sát, là giám sát giáo úy chính ngũ phẩm.
Giám sát giáo úy của Giang Châu vừa định hành lễ với Lưu Lăng, Lưu Lăng phất tay nói:
- Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh còn sống không?
Giám sát giáo úy kia khom lưng nói:
- Bẩm Vương Gia, ngay đêm qua ở Giang Châu ngõ Tô Dân, phản đồ của Bạch Liên giáo vây công Bạch Liên giáo thánh mẫu Diệp Tú Ninh và thánh nữ Loan Ảnh, lúc vào Giang Châu, bên người Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh chỉ còn không tới mười thân tín, còn phản đồ của Bạch Liên giáo Thạch Đang đường chủ của Nghĩa Tự Đường lại đem theo hơn hai trăm tên thuộc hạ. Vì trước đó không có mệnh lệnh, nên thuộc hạ chỉ lệnh người nghiêm mật giám sát người của Bạch Liên giáo. Sau khi thuộc hạ nhận được bồ câu đưa tin của kim y đại nhân, lập tức chạy tới ngõ Tô Dân cứu viện Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh, nhưng khi thuộc hạ chạy tới thì trận đánh đã kết thúc, hiện trường để lại bảy mươi thi thể, trong đó không phát hiện Diệp Tú Ninh cùng Loan Ảnh. Thuộc hạ phái người đuổi theo, bắt được vài tên đệ tử của Bạch Liên giáo. Sau khi thẩm vấn biết được, Diệp Tú Ninh cùng Loan Ảnh đã đem theo Sài Tông Nhượng chạy khỏi Giang Châu, hướng về phía bắc Giang Châu chạy đi, bên cạnh hai người các nàng chỉ còn lại một tên thân tín tên là Lạc Hà Đồ, còn có Sài Tông Nhượng. Thạch Đang đem theo người truy đuổi ở phía sau không dứt, thuộc hạ đang muốn đem người đuổi theo, thì nhìn thấy lệnh triệu tập khẩn cấp trong viện, lập tức chạy ngay qua đây.
Lưu Lăng mày hơi nhíu lại hỏi:
- Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa đâu? Cũng phái người đuổi giết Diệp Tú Ninh các nàng rồi sao?
Giám sát giáo úy kia nói:
- Hồi Vương Gia, sau khi thuộc hạ nhận được bồ câu đưa thư của kim y đại nhân đã phái người thông báo cho Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa, nhưng Ngô đại nhân nói đây là quốc gia đại sự, không phải trò đùa, Ngô Hữu Hóa tự mình mang theo người cùng Thạch Đang đuổi đến ngoại thành. Người của thuộc hạ đang theo ở phía sau, sẽ lưu lại ký hiệu.
Trong mắt Lưu Lăng có tia nộ ý chớp qua khó mà nhận thấy, nhưng biểu tình trên mặt của hắn lại lẳng lặng như cũ không có chút thay đổi nào.
- Giang Châu quận thừa là ai?
- Là Trương Lượng, lại không theo Ngô Hữu Hóa cùng đuổi theo người của Bạch Liên giáo. Hơn nữa Ngô Hữu Hóa kêu y điều binh, Trương Lượng lấy việc Vương Gia đã hạ lệnh không truy kích làm lý do, cũng không điều binh hiệp trợ Ngô Hữu Hóa. Ngô Hữu Hóa đại nộ cùng Trương Lượng tranh cãi vài câu. Nhưng vì đuổi theo đám người Diệp Tú Ninh không thể trì hoãn, chỉ có thể đem theo ba đám nha dịch Giang Châu cùng hơn hai trăm gia nô của y ra khỏi thành.
Lưu Lăng gật gật đầu, từ trong túi gấm ở thắt lưng lấy ra một con dấu nhỏ đưa cho giám sát giáo úy nói:
- Lấy ấn tín này đưa Trương Lượng, để y đem binh vây quanh phủ Quận thủ, bất luận gia quyến hay hạ nhân, không để chạy mất một người. Phong tỏa cửa thành, phát hiện giáo đồ của Bạch Liên giáo toàn bộ bắt lại, ai phản kháng, giết không tha.
Giáo úy kia khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Để lại hai người dẫn đường, ngươi về thành làm việc đi.
Lưu Lăng đứng lên qua bên Hồng Sư Tử xoay người hỏi đám kỵ binh đã tập hợp xong:
- Có còn sức lực giết địch không?
Kỵ binh đứng chỉnh tề đưa tay ngang ngực:
- Thẳng tiến không lùi!
Lưu Lăng xoay người lên lưng ngựa nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, dẫn đầu lao ra ngoài, hai mươi ngân y, năm trăm kỵ binh theo sau Lưu Lăng như nước lũ xông lên quan đạo. Dưới sự chỉ dẫn của hai quan viên viện Giám sát, đội ngũ kỵ binh đuổi theo hướng chạy trốn của Loan Ảnh các nàng mà đi. Qua nửa canh giờ nghỉ ngơi, kỵ binh đã hồi phục một chút thể lực. Kỵ binh mạnh mẽ như thủy triều phi ngựa như bay trên quan đạo, khí thế cuồn cuộn như thiên quân vạn mã.
Lại chạy như bay hơn ba mươi dặm, quan viên của viện Giám sát Giang Châu xuống ngựa kiểm tra ký hiệu, sau đó nhận định một phương hướng rồi dẫn đầu phi ra ngoài. Lưu Lăng đem theo kỵ binh chạy theo đằng sau y, lại thêm ba dặm, bỗng nhiên phát hiện mười mấy thi thể ở ven đường, già trẻ gái trai đều có, nhìn y phục không ngờ đều là bá tánh bình thường. Đặc biệt trong đó còn có một đứa trẻ vẫn mặc tả, bị người khác ném chết trên mặt đất.
Nhìn thi thể trải đầy trên mặt đất, sắc mặt lạnh nhạt của Lưu Lăng cuối cùng trở nên trắng bệch. Đây là biểu hiện lửa giận của hắn đã lên đến một điểm nhất định, Lưu Lăng để lại mười tên kỵ binh canh giữ thi thể, sau đó liên lạc Hán quân Giang Châu đem thi thể vận chuyển vào trong thành. Không trì hoãn thêm, Lưu Lăng suất lĩnh kỵ binh tiếp tục lên đường.
Lại chạy không đến năm dặm, ở ven rừng lại phát hiện thêm mười bốn mười lăm thi thể, nhưng lần này chết đều là đệ tử của Bạch Liên giáo. Những người này mặc y phục dạ hành, trên ngực thêu một đóa hoa sen đang nở. Trong đó còn có hai tên nam tử mặc phục trang của nha dịch, trong đó một người bị chém thành hai đoạn. Một ngân y xoay người xuống ngựa, sau khi kiểm tra thi thể, từ trong thi thể của người mặc phục trang nha dịch lấy ra một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, hai tay dâng lên cho Lưu Lăng.
Lưu Lăng đem chiếc khóa trường mệnh còn dính máu cầm trong tay, vì dùng lực, khớp xương trở nên trắng bệch.
- Vương gia, đây đều là vết thương do kiếm, sát nhân đều là cao thủ, đều là một đao trí mạng. Nhưng người ra tay tuy rằng tu vi rất cao, có thể cũng đã thế suy sức yếu. Kiếm pháp của y linh hoạt sắc bén, nhưng miệng vết thương có chút nghiêng lệch, bởi vậy có thể thấy thể lực của người đó cơ hồ đã hao kiệt. Nhìn theo vết máu, những người này chết không quá nửa canh giờ.
Lưu Lăng gật gật đầu không nói gì, hắn phất tay ra hiệu tiếp tục đuổi theo.
Lần này Lưu Lăng không để lại kỵ binh giữ thi thể, biết rằng người đuổi kích đã không còn xa, tinh thần của kỵ binh cũng hồi phục lại rồi, kỵ binh tinh nhuệ có kinh nghiệm sa trường có lẽ cũng ngửi thấy một mùi máu tanh quen thuộc. Mùi vị này kích thích cảm quan của bọn họ, sĩ khí của kỵ binh cũng càng ngày càng tăng lên.
Lại tiếp tục lên đường không đến một dặm, lần nữa phát hiện trên đường có vài cỗ thi thể. Miệng vết thương cũng là do kiếm gây ra, nhưng từ miệng vết thương xem ra có thể không phải do cùng một người gây ra. Lần này người ra tay giết người kiếm pháp linh hoạt, hơn nữa ra tay chính xác, có sự khác biệt rất lớn so với miệng với thương trên các thi thể trước đó. Điểm tương đồng duy nhất, là người này cũng đã đến mức sắp hao tổn hết thể lực rồi.
Trên đường tiếp theo có thể thấy được vết máu và vết tích của trận đấu, còn có vài cổ thi thể vụn vặt.
Đi thêm hai dặm nữa, ở khúc quanh của quan đạo, không ngờ lại có không dưới hai mươi thi thể chồng chất! Những thi thể này giăng khắp nơi ngã xuống ven đường, bị giết một cách tàn bạo.
Ánh mắt Lưu Lăng nhìn chằm chằm vào một cỗ thi thể, trong lòng không khỏi chấn động.
Người đó cả người đẫm máu, toàn thân đều thấm đẫm máu, quần áo dán chặt trên người y. Dưới chân y, thậm chí còn có một vũng đầy máu. Y chết nhưng không ngã, trường kiếm cắm giữa quan đạo. Đôi mắt không nhắm lại, còn có thể thấy được lửa giận trong đôi mắt của y. Vẻ mặt của y có chút dữ tợn, vết máu trên khóe miệng còn từng giọt từng giọt nhỏ xuống mắt đất.
- Là Lạc Hà Đồ!
Quan viên của viện Giám sát Giang Châu nói với Lưu Lăng, lập tức đi tới kiểm tra thi thể của Lạc Hà Đồ.
Lưu Lăng ngăn quan viên của viện Giám sát kia lại, hắn từ trên người Hồng Sư Tử nhảy xuống, chạy đến bên thi thể của Lạc Hà Đồ nhẹ giọng nói:
- An tâm, ta sẽ cứu các nàng về.
Hắn vươn tay, đem đôi mắt oán giận chết cũng không nhắm kia khép lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận