Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 523: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
QUỐC GIA TIỂU SỰ.
Chuyện xưa của Ban Định Viễn , Chu Diên Công cũng biết.
Ban Định Viễn tức Ban Siêu, thời Đông Hán có công chinh phục các nước Tây Vực, phong tước Định Viễn Hầu, làm đô hộ Tây Vực 30 năm, đầu bạc mới trở về.
Sắc mặt của Tức Tự Ngôn bình đạm nhìn Đại vu việt Da Luật Mạc Ca của Liêu Quốc che lấy cổ chậm rãi ngã xuống, sắc mặt một chút cũng không thay đổi. Yết hầu của Da Luật Mạc Ca bị trường kiếm sắc bén hẹp mảnh đâm qua thành một lỗ máu, máu đỏ tươi thuận theo khe hở của ngón tay y không ngừng chảy ra. Miệng y mở ra, cổ họng phát ra những âm thanh như gió rít nhưng cuối cùng cũng không nói được một câu nào.
Trong ánh mắt của y đều tràn ngập sợ hãi, nhìn theo huyết dịch chảy đi, thần thái trong ánh mắt y đều theo đó chảy đi mất, dần dần đáy mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng. Có lẽ, trước lúc Da Luật Mạc Ca chết trong tất cả những cảm xúc hối tiếc tuyệt vọng không cam tâm chôn giấu một sự vui vẻ mà ngay cả bản thân y cũng chưa từng phát hiện chăng, dù sao... cái chết của y không đau khổ. Có lúc, cái chết đến rất nhanh rất nhanh cũng là một loại hạnh phúc.
Có thể nói Da Luật Mạc Ca hạnh phúc không?
Đương nhiên là không thể, bất kể ai bị giết chết, hơn nữa chết rất nghẹn khuất, đều không phải là một điều hạnh phúc.
Thân ở loạn thế, tử vong là một chuyện bình thường so với chuyện ăn uống đại tiểu tiện cũng không có gì khác biệt. Sinh tử của bá tánh đối với các nhân vật lớn cát cứ một phương kia mà nói thì cũng tầm thường như cỏ dại, nhưng mà, xem ra những nhân vật lớn có cuộc sống so với người bình thường tươi đẹp phong phú kia khi chết, chưa chắc sẽ oanh liệt vĩ đại. Chết, nói ra có thể chỉ là một chữ lạnh như băng, đại diện cho một thi thể hoặc rất nhiều rất nhiều thi thể so với chữ còn lạnh hơn.
Bất kể ai chết rồi, tất cả những vinh quang như hoa như gấm khi còn sống đều trở nên nhạt như khói. Da Luật Mạc Ca là một nhân vật lớn không hơn không kém, ở Đại Liêu Quốc địa vị của y tôn quý, tuy không thể nói được vạn người kính trọng và ngưỡng mộ nhưng tuyệt đối có quyền thế và địa vị mà người bình thường không thể chạm tới. Sau khi y chết, cuối cùng hóa thành một nắm cát vàng, cũng giống như một bãi nước tiểu chảy vào trong Hoàng Hà theo dòng nước lớn mà chảy đi, cũng giống như từ trước đến giờ chưa xuất hiện qua vậy.
Nhưng người sống cả đời, chắc chắc sẽ có những lúc tỏa sáng.
Điểm sáng của Da Luật Mạc Ca là, y chết ở nơi hội minh của Đại Hán và Đại Hạ, sau đó trực tiếp thúc đẩy sự thật Đại Hạ không thể lựa chọn chấp nhận cùng Đại Hán kết minh. Tuy rằng kết minh như vậy theo người Đảng Hạng thấy thì đó là một sự sỉ nhục là sự bi ai không thể nào chấp nhận được, nhưng trên thực tế có rất nhiều chuyện không phải do hỉ ố của con người quyết định. Ngôi Danh Nẵng Tiêu có thể giải thích với Da Luật Hùng Cơ, nói cái chết của Da Luật Mạc Ca không liên quan một chút nào với người Đảng Hạng bọn họ. Da Luật Hùng Cơ có tin hay không là một chuyện, Ngôi Danh Nẵng Tiêu có giải thích hay không là một chuyện khác.
Xuân Kinh Lôi là một người rất dứt khoát, nhìn thấy Da Luật Mạc Ca ngã xuống liền đem loan đao thu hồi, hờ hững đến bên cạnh Liệt Hỏa Vương Lý Thủ, đề phòng Ninh Hoan cùng nữ nhân xinh đẹp xuất hiện một cách kinh diễm kia.
- Thật sự không thể tưởng tượng được, không ngờ binh khí của ngươi là một con người.
Hiếm thấy, Xuân Kinh Lôi ở dưới tình huống này còn có thể nói ra một câu nói đùa lạnh lùng không ra sao này.
Câu trả lời của Ninh Hoan cũng rất hay:
- Ta cam đoan ngươi nhìn lầm rồi.
Y hơi hơi quơ đôi tay của mình nói:
- Kỳ thực binh khí của ta luôn ở trước mắt ngươi, chỉ là ngươi luôn nhìn chằm chằm vào cái hộp kia.
Xuân Kinh Lôi nhún vai, sau đó cúi đầu nhìn vào lỗ máu trên tay trái của mình nói:
- Binh khí của ngươi không tệ.
Ninh Hoán cười cười, không nói gì, mà bắt đầu giết người.
Trên trận còn có vài võ sĩ người Khiết Đan đang chiến đấu, lúc đầu chiến lực của họ cùng thị vệ của Chu Diên Công lực lượng ngang nhau không thể làm gì đối phương, nhưng có sự tham gia của Ninh Hoan đã đem thế cục thay đổi hoàn toàn. Ninh Hoan rất nho nhã, nho nhã giống nữ tử vậy. Nhưng xem ra, y giết người một chút cũng không nho nhã. Trực tiếp mà bạo lực, máu tanh mà quả quyết. Dùng ngón tay bóp nát cổ của tất cả những võ sĩ Khiết Đan, sau đó cùng một đôi tay thoạt nhìn sạch sẽ như cũ trở về bên cạnh Chu Diên Công.
Tức Tự Ngôn thu lại trường kiếm, thản nhiên đảo mắt qua Lý Thủ, sau đó cũng chạy về, một chút đều không ngại đưa lưng về phía cao thủ Xuân Kinh Lôi, dường như nàng chắc chắn Xuân Kinh Lôi sẽ không động thủ. Mà thực tế, Xuân Kinh Lôi cũng không động thủ. Vì y biết, bản thân ngăn không được hai người kia liên thủ công kích. Chức trách của y là bảo vệ Liệt Hỏa Vương Lý Thủ, chứ không phải tỉ võ, hơn nữa, sau tỉ võ không thêm hai chữ "chiêu thân (chọn rể)" quả thật không có sức hấp dẫn.
- Điện hạ, có thể để binh lính dưới trướng ngài dừng lại không?
Chu Diên Công khẽ cười nói.
Liệt Hỏa Vương Lý Thủ tuy rất tức giận, nhưng vào lúc này lại không thể cố chấp. Nếu y không lệnh binh sĩ Tây Hạ ngưng tấn công, binh sĩ dưới trướng y chưa chắc thua dưới tay quân Hán, nhưng sinh mệnh của bản thân y không được bảo đảm.
- Tất cả dừng tay! Lui xuống!
Lý Thủ lấy hết khí lực hét lên một tiếng, một tiếng hét này không ngờ lại vô cùng lớn.
Chu Diên Công đứng ở trên bình đài cũng gật đầu với tướng lĩnh quân Hán chỉ huy tác chiến, tướng lĩnh kia hiểu ý, hạ lệnh cho binh sĩ quân Hán rút qua một bên. Binh sĩ song phương đề phòng tách ra, trên đất trống để lại toàn là thi thể.
- Chu Diên Công, ngươi cho là như vậy có thể ép ta vào khuôn sao? Chưa kể đến ta là một người không chịu hiếp bức, chẳng lẽ ngươi cho rằng người Khiết Đan sẽ tin cái chết của Da Luật Mạc Ca có liên quan? Da Luật Hùng Cơ không phải là một kẻ ngu ngốc, hơn nữa...
Lý Thủ chỉ về địa doanh Tây Hạ ở xa nói:
- Rồi cũng có người sẽ đi, mang chân tướng sự việc này nói rõ với Da Luật Hùng Cơ. Ta không thích chịu oan ức một chút nào. Cho nên, nếu lúc Da Luật Hùng Cơ biết sự việc ngày hôm nay giận dữ phát binh, vì thể hiện sự trong sạch ta sẽ tấu mời Hoàng Đế điện hạ của Tây Hạ ta phát binh ủng hộ. Đến ngày đó, vẫn là cục diện hai đánh một, Hán Quốc các ngươi vẫn không có được lợi ích gì?
- Ai... da...
Chu Diên Công kéo dài thanh âm giả bộ kinh ngạc phát ra hai âm tiết đầy khoa trương.
Nhìn theo nơi mà Lý Thủ chỉ, có thể thấy một võ sĩ Khiết Đan cưỡi ngựa chạy nhanh từ đại doanh Tây Hạ xông ra ngoài, lúc này đã đi rất xa, rất hiển nhiên, ngựa mà võ sĩ Khiết Đan kia cưỡi là ngựa tốt. Lúc người đó xông ra địa doanh chém chết vài vệ binh người Tây Hạ, nhìn y ra tay không lưu tình rất giống như là có mối thâm thù đại hận với người Đảng Hạng vậy.
- Có một người Khiết Đan xông ra ngoài, làm sao đây?
Chu Diên Công mỉm cười kéo dài thanh âm hỏi.
Không ai trả lời y, Chu Diên Công cũng biết sẽ không ai trả lời y.
- Điện hạ, người đoán xem... tại sao ta không phái người ngăn y lại?
Lý Thủ nhíu lông mày lại, trong lòng cả kinh:
- Trừ khi tướng quân Khiết Đan đó... là gian tế của người Hán các ngươi đưa vào trong Liêu Quốc?
Chu Diên Công cười nói:
- Điện hạ sáng suốt!
Y cười hỏi:
- Điện hạ, ngài cảm thấy Da Luật Hùng Cơ sẽ tin lời của ngài, hay là tin lời của tướng quân Khiết Đan cửu tử nhất sinh mở một đường máu chạy về? Sở dĩ đối với điện hạ không chút giấu giếm, là vì ta đối với Đạ Hạ kết minh vẫn còn thành ý vô cùng. Điện hạ... tại sao chúng ta không thể ngồi xuống bàn bạc lại?
Lý Thủ cau mày lạnh lùng nói:
- Ta dựa vào đâu tin vào lời nói của ngươi? Người Khiết Đan chạy đi kia, tuy rằng ta không biết y tên gì, nhưng vẫn biết y là một tướng quân của Liêu Quốc, địa vị khá cao, viện Giám sát của Hán Quốc các ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng có thật thần thông quảng đại đến mức này sao?
Chu Diên công nghiêm trang nói:
- Điện hạ, xem ra ngài vẫn không hiểu rõ viện Giám sát của Đại Hán ta rồi, ta biết Đại Hạ thành lập một nha môn giống như viện Giám sát, gọi là Nhất phẩm đường. Năng lực của Nhất phẩm đường điện hạ chắc chắn biết rất rõ, đem năng lực của Nhất phẩm đường vô hạn phóng đại, sẽ là năng lực của viện Giám sát. Không giấu gì điện hạ, ở chỗ người Khiết Đan quả thật có không ít nội gián của viện Giám sát ở đó. Cũng không giấu gì điện hạ, trong Đại Hạ Quốc... nội gián của viện Giám sát cũng không ít. Điện hạ ngàn lần đừng nói rằng nội gián của viện Giám sát đã bị Nhất phẩm đường của ngài nhổ cỏ tận gốc, không thể phủ nhận, bọn ta chịu không ít tổn thất, nhưng có vài người đã cắm rễ ở Đại Hạ, thậm chí có người làm quan không nhỏ ở triều đình. Nội gián thật sự uy hiếp đến Đại Hạ, ta dám bảo đảm, bọn họ còn ở đó, một người cũng không thiếu.
Y cười cười nói:
- Tin tưởng năng lực của viện Giám sát của Đại Hán, tin tưởng năng lực của chủ Hán Vương ta.
Sắc mặt Lý Thủ biến sắc, lập tức hỏi:
- Là ai?
Chu Diên Công cười lớn nói:
- Điện hạ, người cũng gặp qua rồi.
Lý Thủ cứng người lại, hiểu đây là Chu Diên Công đang châm chọc mình.
- Ta không quen kiểu bị người khác uy hiếp kí hiệp nghị gì đó, ta nghĩ, bệ hạ hẳn cũng sẽ không đồng ý làm vậy. Cho dù Da Luật Hùng Cơ tin nội gián của viện Giám sát các ngươi, cũng chỉ là không muốn lại cùng Đại Hạ ta kết minh thôi, về phần địch ý, địch ý của người Khiết Đan đối với Đại Hạ ta vốn không ít. Kết cục tệ hại nhất, cũng chỉ là tam phương trở về điểm mở đầu, đề phòng lẫn nhau mà thôi.
Chu Diên Công lắc lắc đầu nói:
- Điện hạ người có chuyện không rõ rồi, Da Luật Hùng Cơ nhất định sẽ tin lời của người vừa chạy đi, nếu y nói với Da Luật Hùng Cơ là, Liệt Hỏa Vương của Đại Hạ vì thể hiện thành ý cùng Đại Hán kết minh, cố ý lừa gạt Đại Vu Việt Da Luật Mạc Ca của Liêu Quốc vào nơi hội minh, sau đó đem bắt giết. Điện hạ... Da Luật Hùng Cơ đối với Đại Hạ tuyệt đối không chỉ là đề phòng đơn giản vậy đâu.
- Da Luật Hùng Cơ cho dù muốn dùng toàn lực tấn công, nếu bên cạnh Đại Hạ quốc có một đồng minh cường mạnh, chẳng lẽ y không lo lắng, sẽ mất nhiều hơn được sao?
Chu Diên Công khoát khoát tay áo, thị nữ vừa trốn ở một bên bắt đầu dọn dẹp quét dọn bình đài. Thị vệ của Chu Diên Công đem thi thể của những người Khiết Đan kia ném xuống dưới, sau đó lấy nước làm sạch những vết máu. Không ngờ bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn nước, hiển nhiên sớm là đã tính giết người rồi. Một lần nữa xếp lại bàn ghế, trên bình đài cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tuy rằng trong không khí còn mùi máu tanh phảng phất, nhưng ít ra cũng không còn thảm thiết như trước nữa.
- Điện hạ, bây giờ có thể mời phó sứ cùng chư vị đại nhân lên đây, chúng ta tỉ mỉ bàn về chuyện hội minh.
Chu Diên Công đưa tay làm động tác mời.
Lý Thủ đứng yên tại chỗ ba phút, cuối cùng cũng gật đầu.
Quan viên của Tây Hạ đi lên bình đài, quan viên của Đại Hán cũng lên bình đài, người của song phương phân ra ngồi, thị nữ mỹ mạo thướt tha pha lại bình trà mới, hương thơm ngào ngạt. Nhìn vào là một cảnh tượng rất bình lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng, cảnh tượng xem ra có chút bình lặng ấy đã bị tiếng cãi vã của song phương phá vỡ.
Ninh Hoan đứng ở sau Chu Diên Công, cúi đầu tự luyến thưởng thức đôi tay của mình. Tức Tự Ngôn đứng ở trong bình đài, ở nơi cách cái bàn làm việc mười mấy mét, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, những tâm tư đánh giá của nàng đều đặt vào những quan viên đang cao giọng tranh luận đến mặt đỏ tai hồng, nhớ đến một câu nói mà lúc trước Hán Vương nói, nàng cảm thấy trên người có chút lạnh.
Hán Vương từng nói, thế gian này từ trước tới giờ không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Ở trước lợi ích, kẻ thù có thể trở thành bằng hữu thân mật khắng khít, bằng hữu cũng sẽ trở thành cừu địch không chết không thôi.
Chẳng lẽ quả thật là như vậy sao?
Tức Tự Ngôn nhìn bộ dạng kích động của những người kia, trong lòng lại đang nghĩ về một vấn đề khác.
Nếu mà trên đời này quả thật không có kẻ thù vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn... Vậy giữa nam và nữ thì sao? Trên đời này có loại tình cảm sông cạn đá mòn cũng không thay đổi không? Nữ tử trên đời này, có thể tìm được điều tốt đẹp thuộc về bản thân đó không? Hoặc là... nếu như không có thiên trường địa cửu, yêu một lần oanh oanh liệt liệt cũng sẽ rất đẹp rất đẹp chăng?
Không cùng một người, không cùng một tâm tư. Ngay lúc những đại nhân kia kịch liệt bàn luận cái gì biên giới, lợi ích, các loại quốc gia tiểu sự gì đó, Tức Tự Ngôn đang đau đầu tự hỏi nữ nhi tình trường đại sự.

Bình Luận

0 Thảo luận