Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 463: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
BA MƯƠI BƯỚC
Cổng thành mở ra.
Cổng thành Triệu Châu lần thứ ba mở ra trước mặt người Khiết Đan. Hai lần trước là bọn họ công phá, còn lần này là quân giữ thành trong thành tự mở, vì vậy người Khiết Đan đang điên cuồng ở bên ngoài cổng thành bỗng nhiên ngây dại. Bởi vì bọn họ không hiểu tại sao cổng thành lại mở. Trước đó bọn họ nỗ lực muốn dùng công thành chùy để phá cổng thành, còn quân Hán giữ thành lại nỗ lực ngăn cản họ, nhưng giờ đây công thành chùy cuối cùng cũng bị quân Hán làm nổ tung nhưng quân Hán lại mở cổng thành ra.
- Tại sao lại vậy?
Quân Hán trước đó nỗ lực giữ cổng thành là không muốn để người ngoài thành vào, còn giờ thành cổng được mở ra là vì người trong thành muốn đi ra. Đây quả là lời nói thừa, nhưng nó lại chỉ đơn giản như vậy thôi. Cánh cổng bị tàn phá tả tơi được mở ra, trọng kỵ của Tu La Doanh như sắp phát điên từ trong cửa thành động cưỡi ngựa đi ra.
Hô!
Một tiếng quát lớn!
Huyết kỵ cao lớn chở kỵ binh hống hách từ trong cổng thành hét một tiếng đi ra. Người Khiết Đan chặn ở cổng thành bị trọng kỵ xông ra ngay đầu tiền đụng phải. Nhìn từ bên cạnh cổng thành thì sẽ nhìn thấy một loạt mã giáo lóe sáng từ trong cổng thành, sau đó là huyết mã mặc giáp trụ màu đen và kỵ binh uy vũ mặc trọng giáp. Hô một tiếng, đoàn kỵ binh đầu tiên giết ra va chạm tán loạn vào người Khiết Đan. Tiếp theo, từng đoàn trọng kỵ của Tu La Doanh giống như tia chớp không ngừng bổ ra từ trong cổng thành.
Bộ binh không hề phòng bị làm thế nào có thể ngăn cản được trọng kỵ binh hùng mạnh? Trọng kỵ Tu La Doanh chỉ cần phóng ngựa về phía trước, thậm chí không cần động đến trường giáo đã có thể đánh bay đám kỵ binh người Khiết Đan kia rồi. Một trong chiến thuật đáng sợ nhất của trọng kỵ binh chính là giẫm đạp. Tất cả chiến mã được mặc áo giáp trụ cộng với kỵ sĩ mặc trọng giáp, cộng lại cũng được hơn nghìn cân, nếu như bị giẫm lên trên thân người thì sẽ thịt nát xương tan đến mức nào?
Thắng Đồ Dã Hồ dẫn đầu, chỉ trường giáo về phía trước.
Trọng kỵ binh phía sau hắn bắt đầu tăng tốc, đi theo sau ngựa của Thắng Đồ Dã Hồ giết về phía cờ soái người Khiết Đan đang bay phấp phới kia. Thắng Đồ Dã Hồ kéo mặt giáp xuống, sau đó hai tay cầm giáo hướng về trước, chỉ dựa vào hai chân khống chế phương hướng và tốc độ của chiến mã. Hai cánh tay của hắn ổn định mà có lực, mũi giáo nghiêng vẹo dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang chói lọi.
Mũi giáo dài bốn thước mạnh mẽ đâm về phía ngực của binh sĩ người Khiết Đan. Mã giáo được chế tạo tinh xảo dưới tác dụng cản lực phát huy được ưu thế của mình. Cán giáo uốn cong với độ cong rất đẹp sau đó bắn mạnh ra một cái, thi thể được treo trên mũi giáo bị bắn ra, lúc chưa rơi xuống đất thì đã tắc thở. Một lỗ đâm đầy máu xuất hiện ở trên ngực trái của y, từ trong lỗ đó có thể nhìn thấy tim đã nát tươm và ngừng đập.
Thắng Đồ Dã Hồ một lần nữa đặt trường giáo xuống, lướt qua một chút nhẹ như mây bay. Cổ họng của một binh sĩ người Khiết Đan bị mũi giáo sắc nhọn cắt đứt. Binh sĩ người Khiết Đan bị đứt khí quản và cũng đứt động mạch, theo bản năng lấy tay che cổ lại, máu từ kẽ tay hắn không ngừng chảy ra, máu tươi nóng hầm hập chảy ra như suối, rất nhanh đã nhuốm đầy thân người hắn. Thắng Đồ Dã Hồ quét ngang trường giáo, ba binh sĩ người Khiết Đan chặn trước mặt chiến mã đồng thời bị cắt ngang cổ họng. Người đứng ngay trước mặt lập tức bị chiến mã cao lớn hất bay. Lấy Thắng Đồ Dã Hồ làm mũi giáo, kỵ binh của Tu La Doanh tấn công theo trận hình chiếc nón hung hăng tiến vào trong bộ binh người Khiết Đan.
Giống như dao găm sắc bén cắt ngang tấm vải, trọng kỵ binh của Tu La Doanh mà không ai có thể ngăn cản đã cắt ngang người Khiết Đan thành một lỗ hổng. Trận hình kỵ binh Tu La Doanh đi theo sau ngày càng rộng, lỗ hổng người Khiết Đan bị cắt ra cũng ngày càng lớn. Còn hướng mà đao nhọn kia chỉ chính là chỉ về hướng của Ly Yêu Na Nhan.
Trận hình công kích hình nón yêu cầu đối với người ở tiên phong là cao nhất. Người này nhất định phải có võ nghệ siêu quần, hơn nữa phải có thuật điều khiển chiến mã. Người này phải không sợ hãi tiến về trước, bất luận phía trước là thứ gì ngăn cản thì hắn vẫn phải cắt tan ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thắng Đồ Dã Hồ đã đảm nhiệm vị trí này. Trận hình lấy hắn làm đỉnh chóp, thế như chẻ tre cắt ngang trận hình của người Khiết Đan. Còn trọng kỵ binh Tu La Doanh hai bên trận hình nón kéo thẳng phía bên cạnh mã giáo, hai bên trùy hình sắc bén vô cùng, không ai có thể đến gần!
Nhiệm vụ của hai kỵ binh Tu La Doanh phía sau Thắng Đồ Dã Hồ chính là bảo vệ cho sự an nguy của chủ tướng. Trong tay họ không có mã giáo, mỗi người cầm một lá chắn kỵ sĩ chắn một thanh hoành đao. Lá chắn kỵ sĩ của bọn họ đều là chắn mũi tên cho Thắng Đồ Dã Hồ, hoành đao thì đỡ vũ khí khi tấn công về phía Thắng Đồ Dã Hồ. Họ là trọng kỵ binh có sức phòng ngự tốt nhất, những mũi tên lông vũ thông thường căn bản không phá được áo giáp phòng ngự của họ. Trường thương là khắc tinh của kỵ binh nhưng người Khiết Đan không thích dùng trường thương. Họ thích dùng loan đao, nhưng tính sát thương của nó đối với trọng giáp kỵ binh thật sự là quá nhỏ. Đối mặt với trường giáo của trọng kỵ binh Tu La Doanh, bọn họ căn bản là không thể tới gần!
Sau khi trọng kỵ binh tăng tốc thì càng không có ai có thể chắn được!
Cự ly cách quân kỳ đã càng ngày càng gần. Dưới mặt giáp màu bạc, ánh mắt của Thắng Đồ Dã Hồ càng ngày càng lạnh lùng hơn.
Ly Yêu Na Nhan ngồi trên chiến mã, nhìn trọng kỵ binh bất chợt từ trong thành lao ra thì nhau mày, sau đó hắn đột nhiên cười một cái.
Trọng kỵ binh đã ra rồi, Lưu Lăng đã không còn gì dựa dẫm nữa. Đây chính là quân bài chưa lật của Lưu Lăng, sau trọng kỵ binh, Lưu Lăng đã không còn binh để sử dụng.
Hai trăm bước, một trăm năm mươi bước, một trăm hai mươi bước!
Bả vai của Ly Yêu Na Nhan đã bị trọng thương, hắn đã không kéo được cây cung sừng trâu to lớn của mình ra được. Cự ly này, ngay đến kỵ binh mặc trọng giáp thì hắn cũng chắc một mũi tên đâm xuyên được một người. Nhưng hôm nay, hắn căn bản không đem theo cây cung sừng trâu ra trận, một tay của hắn kéo dây cương, một tay khác cầm lệnh kỳ nhỏ. Cung sừng trâu có thể giết người dễ dàng ở ngoài hai trăm bước, lệnh kỳ thì sao? Lệnh kỳ cũng có thể giết người!
Mắt thấy trọng kỵ binh quân Hán thế như chẻ tre giết đến, trên đường giết vô số người, nụ cười của Ly Yêu Na Nhan ngày càng rõ nét hơn. Trên mặt hắn đã không nhìn ra sự kinh ngạc và kích động nào. Trong nụ cười đó là sự tự tin mãnh liệt. Lưu Lăng đang đợi hắn tới gần thành trì, chẳng phải là hắn đang đợi đội trọng kỵ binh kia giết ra hay sao? Hôm đó, dưới sức vây khốn của mười mấy vạn đại quân, Lưu Lăng dựa vào đội trọng kỵ binh đó mà giết khỏi vòng vây, Ly Yêu Na Nhan sao có thể quên được? Lưu Lăng đang đợi hắn đến thì hắn đã đến rồi. Đến quá sớm, hắn không thể nào đến quá gần. Đến quá muộn thì hắn lại sợ Lưu Lăng dựa vào trọng kỵ binh phá vòng vây tháo chạy.
Vừa đúng thời cơ xuất hiện, hắn không tin Lưu Lăng sẽ bỏ qua cơ hội này!
Chỉ cần trọng kỵ vừa ra, Lưu Lăng nghĩ giết được mình thì có thể nắm chắc thắng lợi trong tay? Ly Yêu Na Nhan cười một cái, để trọng kỵ binh của ngươi lâm vào vũng bùn, xem ngươi còn có thể thế nào?
Hắn chậm rãi giơ tay trái của mình lên, chỉ lệnh kỳ về phía trước.
Trong giây lát, từ phía sau Ly Yêu Na Nhan giết ra vô số bộ binh người Khiết Đan. Đúng vậy! Vẫn là bộ binh chứ không phải lang kỵ Khiết Đan. Đám bộ binh Khiết Đan này chen chúc mà ra, trong tay mỗi người đều nắm chặt trường mâu. Đúng thế! Người Khiết Đan không thích dùng loại binh khí dài như trường thương trường mâu, bọn họ thích dùng loan đao. Nhưng cái này cũng không có nghĩa là người Khiết Đan không biết lực sát thương của trường mâu đối với trọng kỵ binh. Chỉ cần vót nhọn một đầu gậy gỗ là có thể trở thành vũ khí giết người rồi. Vũ khí giết kỵ binh giết chiến mã, Ly Yêu Na Nhan sao không dùng cho được?
Hàng vạn danh thủ cầm trường mâu được chế tạo đơn giản dài bốn mét giống như rừng cây chặn trọng kỵ binh Tu La Doanh ở bên ngoài, giống như đột nhiên xuất hiện tường thành bị lấp kín bởi những mũi giáo sắc nhọn. Ngay đến trọng kỵ binh Tu La Doanh nếu như đụng vào thì chỉ e cũng bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng! Đúng vậy, áo giáp mà trọng kỵ binh mặc không đâm xuyên được nhưng chỉ cần đâm trọng kỵ binh từ trên lưng ngựa xuống thì còn gì phải sợ nữa?
Để đối phó với trọng kỵ binh của Tu La Doanh, Ly Yêu Na Nhan đã chuẩn bị một thời gian rồi.
Thắng Đồ Dã Hồ mắt thấy sắp đâm lên tường thành nên hắn kéo mạnh dây thừng một cái, huyết kỵ lan tỏa mùi máu tươi dựng thẳng dậy. Thắng Đồ Dã Hồ đứng thẳng cầm giáo rồi đột nhiên dừng lại. Sáu bảy trăm binh sĩ người Khiết Đan đồng thời xông lên, dùng trường mâu trong tay đâm loạn về phía người Thắng Đồ Dã Hồ và huyết kỵ. Thắng Đồ Dã Hồ lập tức kéo mạnh một cái, huyết kỵ như có linh tính lấy chân sau làm điểm tựa rồi xoay nửa vòng.
Thắng Đồ Dã Hồ đang đối diện với mâu trận của người Khiết Đan biến thành lưng đối địch, còn huyết kỵ của hắn mạnh mẽ dùng hai chân đá mạnh về sau. Hai binh sĩ người Khiết Đan bị huyết kỵ dùng lực mạnh chân sau đá, sau đó thân người hai tên này bị đá bắn ra giống như diều đứt dây. Thân người bị đá về sau bị bật vào trên trường mâu, sau đó bị xuyên thủng. Binh sĩ người Khiết Đan vốn là bị huyết kỵ đá gãy xương ngực rồi lại bị trường mâu đâm xuyên. Sau khi huyết kỵ đá bay hai người đó, tiếp theo động tác của chiến mã, Thắng Đồ Dã Hồ trên ngựa chợt quay người, trường giáo quét ngang về phía thiên quân.
Một màn hoa máu nổ lên, sáu bảy tên binh sĩ người Khiết Đan xông lên bị Thắng Đồ Dã Hồ một giáo chém chết. Mũi giáo sắc bén cắt ngang vị trí đầu một gã võ sĩ Khiết Đan, nửa đầu bay lên không trung. Binh sĩ người Khiết Đan không còn nửa đầu, chỉ còn lại mũi và miệng té sấp về phía trước, óc màu trắng giống như não đậu phụ đổ rơi xuống đất.
Sau khi trọng kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh bị chặn lại thì dừng lại. Thắng Đồ Dã Hồ dùng trường giáo chỉ sang hai bên, hô một tiếng, trọng kỵ binh Tu La Doanh đột nhiên chia ra hai bên. Trọng kỵ binh Tu La Doanh phân làm hai đội bao bọc trái phải, mục tiêu vẫn là chỉ về phía Ly Yêu Na Nhan kia.
Ly Yêu Na Nhan nhìn thoáng qua tướng lĩnh chủ huy trọng kỵ binh kia, sau đó phất lệnh kỳ trong tay. Binh sĩ người Khiết Đan cầm trường mâu trong tay cũng đi theo biến đổi trận hình, hình thành một trận phòng ngự bảo vệ Ly Yêu Na Nhan ở giữa. Bất luận trọng kỵ binh chạy theo hướng nào thì trận hình đều không thay đổi, hình thành trận vòng tròn như con nhím để trọng kỵ binh muốn đến cắn cũng không thể nào được.
Ly Yêu Na Nhan chỉ lệnh kỳ ra, từ cánh quân xuất hiện một đội trường mâu, hình thành nên trận hình trăng rằm vây kỵ binh Tu La Doanh lại. Cùng với thế đè ép của trường mâu, không gian mà trọng kỵ binh có thể hoạt động cũng càng ngày càng ít.
Đầu thành Triệu Châu, Lưu Lăng nhìn thoáng qua trọng kỵ binh Tu La Doanh bị vây chặt mà nhau mày rồi lập tức thu hồi tầm mắt. Hắn kéo cung bắn chết một gã binh sĩ người Khiết Đan. Lúc lại lấy tiễn ra thì một binh sĩ người Khiết Đan đột nhiên phá vòng phòng ngự của thân binh dùng một đao chém về phía đầu của Lưu Lăng. Lưu Lăng không thể lấy tiễn, nghiêng người, dùng bả vai gánh cánh tay kẻ đó, đao rơi trên không. Lưu Lăng lật tay lôi dao găm ra đâm vào ngực tên lính đó. Dao găm đâm vài cái, binh sĩ người Khiết Đan kia vẹo mặt ngã xuống.
Lưu Lăng không có thời gian nhìn tình hình ngoài thành, kể cả có thời gian thì hắn cũng không thể làm gì.
Thắng Đồ Dã Hồ đẩy mặt nạ lên, nhìn Ly Yêu Na Nhan ở ngoài bảy tám mươi bước. Chỉ với cự ly như vậy nhưng lại rất khó đi.
- Trọng kỵ tướng quân! Ngươi luyện binh không dễ! Bất luận đội trọng kỵ binh này đặt ở đâu thì đều là đội hùng binh. Nếu họ đều chết thảm ở đây thì chẳng phải là oan uổng lắm sao? Chỉ cần ngươi đầu hàng, ta bảo đảm ngươi sẽ được làm Đô Đốc.
Ly Yêu Na Nhan cách đám người hô lớn với Thắng Đồ Dã Hồ.
Thắng Đồ Dã Hồ nhìn hắn với ánh mắt hờ hững.
- Tướng quân! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nhiều huynh đệ chết thảm như vậy sao? Không sai! Các ngươi rất hùng mạnh, nhưng ta có thể cam đoan hôm nay các ngươi đều chết ở đây. Mặc dù ta cũng phải trả giá thê thảm nhưng ngươi nên tin ta, ta không muốn nhìn các ngươi còn sống mà rời khỏi đây. Chỉ có một cách lưỡng toàn, đó là tướng quân quy hàng Đại Liêu của ta.
Ly Yêu Na Nhan thật sự yêu quý đội trọng kỵ binh này. Hắn thật sự có chút không nỡ giết chết đội kỵ binh. Hơn nữa, giết đội kỵ binh như này phải đổi cái giá quá lớn, Ly Yêu Na Nhan cũng khó mà dễ dàng chịu đựng tổn thất này.
Thắng Đồ Dã Hồ vẫn không thèm để ý đến lời kêu gọi đầu hàng của Ly Yêu Na Nhan. Hắn hít hơi thật sâu, dùng trường giáo chỉ về trước: - Xông về trước ba mươi bước, bất kể phải trả giá nào!
Trọng kỵ binh phía sau hắn hô lên một tiếng, sau đó lại buông mặt giáp xuống, cầm giáo làm tư thế xông về trước. Ly Yêu Na Nhan biết đội trọng kỵ binh đó không thể dễ dàng đầu hàng nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ lại phá vòng vây mà lao về trước! Lẽ nào họ không sợ chết?
Thắng Đồ Dã Hồ buông mặt giáp xuống duỗi trường giáo ra, bắt đầu từ từ tăng tốc.
Bất kể phải trả giá nào... Ba mươi bước!

Bình Luận

0 Thảo luận