Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 295: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
SONG PHI
Tám vạn đại quân tập kết ở Giáng Châu. Lưu Lăng hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn quân ngũ, sau ba ngày sẽ xuất phát thẳng đến Giải Châu. Giải Châu và Bồ Châu chỉ cách nhau một trăm năm mươi dặm, hiện giờ hai thành trì này đều bị Hôi Y quân khống chế trong tay. Nói đi nói lại thì tên Từ Thắng Trị này thật sự là một nhân vật đáng nể, thật không ngờ hắn có thể nhẫn nhịn với sức lôi cuốn của việc đánh rắn giập đầu Tả Úy Vệ mà quay lại cướp mất Bồ Châu- nơi đóng giữ ban đầu của Tả Úy Vệ. Bồ Châu, Giải Châu hiện giờ đang nằm trong tay binh lục lâm, việc này đã diễn ra mấy tháng rồi nhưng triều đình lại giống như căn bản không hay biết và hoàn toàn không quan tâm.
Thật ra điều này cũng không có gì là ngạc nhiên cả. Trong triều đình Đại Chu, ngay cả một ngoại địch như Lưu Lăng cũng đều không để ý đến, để mặc cho cướp Tấn Châu, cướp Từ Châu rồi cướp tiếp Giáng Châu chứ càng không nói đến những phản tặc lục lâm về lý thuyết vẫn đang là con dân Đại Chu. Ai ai cũng biết, Đại Chu giờ đã đến bước đường suy sụp rồi, nhưng không ai có được giác ngộ ngăn cơn sóng dữ này mà chỉ biết tranh thủ thời gian hưởng thụ thôi. Chỉ cần Khai Phong vẫn còn an toàn thì những đại nhân trong triều đình vẫn sẽ không sốt ruột.
Sau khi đám người Từ Trung Hòa và Bùi Viêm thương lượng triệu tập xong thì Tả Võ Vệ và ba Vệ binh mã được điều động tập kết vẫn mượn cớ để kéo dài hành trình. Còn đối với những quân đội xa hơn một chút thì triều đình càng không có khả năng khống chế nữa rồi. Nói một câu không quá đáng lắm đó là, chính lệnh của triều đình hiện giờ đã không truyền ra nổi ba trăm dặm Khai Phong. Đại loạn của Đại Chu đã đến bước đường không thể cứu vãn được nữa. Các Đại tướng quân của Thập Nhị Vệ căn bản không coi những quan văn trong triều đình ra gì, còn về quân Vĩnh Hưng với thực lực mạnh nhất thì càng dễ dàng khống chế được mấy châu, nghiễm nhiên là một quốc gia trong quốc gia rồi.
Nhưng bây giờ điều mà Lưu Lăng cần làm là đi 'nhổ lông hổ', nhổ lông của con mãnh hổ quân Vĩnh Hưng kia và cũng là 'nhổ vào chỗ chết'.
Nếu như đánh hạ được hai mươi vạn quân Vĩnh Hưng thì cả quốc thổ vạn dặm phía Tây Đại Chu dù rằng không thể nói là một đòn đánh hạ thì cũng có thể tùy ý bắt chẹt. Chỉ dựa vào một Tả Uy Vệ của Duyên Châu căn bản không thể ngăn chặn được quân Hán.
Tám vạn đại quân tập kết, nói thì dễ nhưng thực tế đó lại là chuyện vô cùng lớn. Có câu tục ngữ "Người quá một vạn, vô biên vô hạn". Có nghĩa là "Một vạn người tập kết sẽ tạo nên thế trận lớn mạnh đến mức không thấy được đâu là tận cùng". Tám vạn đại quân và đến mười dặm doanh trại thì là cảnh tượng hùng vĩ đồ sộ nhường nào.
Trong vương phủ, Lưu Lăng bảo Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi ngồi trước mặt mình, cười nói: - Có chuyện này ta muốn nói với các nàng!
Lư Ngọc Châu cười, nói: - Thiếp biết! Vương gia! Đại sự nước nhà làm trọng, thiếp và Mi Nhi sẽ ở Giáng Châu đợi Vương gia thắng lợi trở về. Vương gia yên tâm, có hai vạn hùng binh giữ thành, Giáng Châu kiên cố vô cùng. Vương gia cứ yên tâm lãnh binh ở bên ngoài là được rồi, không cần lo cho thiếp và Mi Nhi.
Liễu Mi Nhi cũng nói: - Vương gia yên tâm! Tỷ tỷ và thiếp đều sẽ đợi ở Giáng Châu. Vương gia bách chiến bách thắng, lần xuất chinh này cũng không mất bao lâu đâu.
Trong lòng Lưu Lăng cảm thấy ấm áp, cười nói: - Thật ra, Tấn Châu an toàn hơn Giáng Châu một chút, cách Đại Hán cũng gần! Nếu như thật sự có chuyện gì quay về Đại Hán thì cũng nhanh. Quân Phủ Viễn ở Ngọc Châu vẫn còn có đại quân ba vạn người, mặc dù là tân binh nhưng Mậu Nguyên luyện binh rất tài nên chiến lực sẽ không thành vấn đề. Lần này đón các nàng đến Giáng Châu thật ra chỉ để đoàn tụ, sáng sớm mai ta sẽ sắp xếp người ngựa đưa các nàng đến Tấn Châu.
Lư Ngọc Châu lắc đầu, nói: - Mặc dù Tấn Châu cách Đại Hán gần một chút nhưng... Nhưng lại cách Vương gia xa thêm một chút.
Lưu Lăng kéo tay nàng và nói: - Nha đầu ngốc! Tấn Châu tường thành cao rộng, Hữu Uy Vệ của Mông Hổ ở đó nhiều năm, dễ thủ khó công phá. Lần này ta có chủ ý lấy quân Vĩnh Hưng và kho Hoa Châu, một khi đại thắng thì Đại Chu chắc chắn sẽ chấn động. Chuyện lớn như vậy đoán chừng những đám quan viên kia của Đại Chu cũng không dám giấu Sài Vinh nữa. Chỉ cần Sài Vinh còn sống thì bất luận bệnh nặng đến mức nào, chỉ cần y đứng ra kêu gọi quân Chu phản công thì những Đại tướng quân kia của Đại Chu vẫn không dám kháng cự lại mệnh lệnh của y, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận ác chiến. Tường thành Giáng Châu ta thấp, lương thảo thì có hạn, ta thật sự không yên tâm.
Liễu Mi Nhi nói: - Tỷ tỷ! Chúng ta hãy nghe sắp xếp của Vương gia đi! Chúng ta được an toàn thì Vương gia cũng yên tâm hơn.
Lư Ngọc Châu mắt có chút ửng đỏ, sống mũi cay cay, nói:
- Chỉ là thiếp không muốn rời xa Vương gia ngày càng xa thôi. Trận chiến này cũng không biết còn phải đánh bao lâu. Vương gia xuống phía Nam, cách biệt mấy tháng trời, thiếp và Mi Nhi chẳng phải là ngày ngày ngóng trông Vương gia đến đón sao? Lần này lại phải xa cách, chỉ là thiếp không nỡ rời xa. Xin Vương gia chớ trách Ngọc Châu không hiểu chuyện, tất cả sẽ đều nghe theo sắp xếp của Vương gia là được.
Lưu Lăng một tay kéo Lư Ngọc Châu, một tay kéo Liễu Mi Nhi, nói: - Hai nàng vẫn tính trẻ con như vậy! Lại nói sau khi kết hôn, ba người chúng ta đúng là đoàn tụ ít mà ly biệt nhiều, trong lòng ta cũng không nỡ xa các nàng thì làm sao mà trách các nàng được?
Hắn đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn hàng liễu rủ đong đưa trong cảnh đêm, còn ánh trăng thì sáng như gương.
- Có lẽ trong lòng các nàng vẫn có chút oán giận ta là tại sao chỉ biết chinh chiến sa trường mà không thể ở bên các nàng nhiều hơn?
Hắn cười, khoát tay với ý mình không hề tức giận, dùng nụ cười ấm áp để an ủi hai người phụ nữ vì câu nói này của mình mà sắc mặt có chút biến đổi. Hắn biết, câu nói này nhất định sẽ khiến hai nàng hoang mang.
- Không phải là ta trách các nàng, các nàng cũng đừng áy náy. Chỉ là ta muốn giải thích cho các nàng hiểu thôi.
Hắn chỉ ra bên ngoài, nói: - Ta không có dã tâm muốn tranh hùng thiên hạ, cũng không muốn xây dựng cơ nghiệp gì. Ta chinh chiến nam bắc, dẫn binh sa trường cũng không phải là muốn ngồi lên vị trí đế vương kia. Các nàng cho ta thêm thời gian mấy năm, đợi ta đánh hạ được phần lớn giang sơn hóa thành gia viên quây quần đoàn tụ của ta và các nàng.
Hắn cười, nói: - Trong xã hội loạn lạc này, kể cả ta muốn cùng các nàng tìm một chốn bồng lai tiên cảnh cũng khó, cái cuộc sống yên ổn đó cầu cũng không được nên ta đành phải ra trận. Ta đến thế giới loạn lạc này không chỉ vì muốn xây dựng hoa viên cảnh nhà yên ấm cho chúng ta mà cũng muốn xây dựng nó cho hàng triệu những cặp phu thê trong thiên hạ. Để cho những người già trong thiên hạ có chỗ cậy nhờ, để các cặp phu thê trong thiên hạ được tương thân tương ái, để những đứa trẻ trong thiên hạ được vui vẻ trưởng thành, để thế giới loạn lạc này kết thúc, để bách tính không phải chịu cảnh đói nghèo, không phải đấu tranh, không phải đau khổ tuyệt vọng.
- Các nàng cho ta thêm thời gian mấy năm, đợi khi ta đánh để thiên hạ được thái bình, đến lúc đó khắp nơi đều vui mừng mà không phải đi kiếm tìm chốn bồng lai mờ ảo nữa. Kể cả những thôn sơn ngõ nhỏ cũng không có khói lửa mịt mù, chỉ có yên ổn hòa bình, đến lúc đó...
Lưu Lăng tràn đầy sự ngưỡng mộ, cười nói: - Ta sẽ đưa các nàng tìm một nơi sơn thủy hữu tình, thưởng ngoạn non sông, du ngoạn giang hồ, sau đó sẽ sinh thật nhiều tiểu Lưu Lăng.
Mấy câu trước hắn nói vô cùng lãng mạn mà đầy ý thơ nhưng câu sau thì khiến hai người Lư Ngọc Châu đỏ bừng mặt lên.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lư Ngọc Châu có chút buồn tủi, nói: - Xin lỗi Vương gia!
- Sao nàng lại nói xin lỗi?
Lưu Lăng hỏi.
Lư Ngọc Châu có chút áy náy nói: - Thiếp được gả cho Vương gia đã lâu nhưng thiếp kém cỏi không thể... Tặng cho Vương gia một đứa con.
Lưu Lăng ồ một tiếng, nói: - Nàng mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi 'hoàng kim', không vội! Cái đó... không vội!
Hắn nhìn sang Liễu Mi Nhi, cũng với vẻ mặt áy náy, vội vàng nói: - Mi Nhi mới mười chín tuổi, cũng chưa vội!
Liễu Mi Nhi vâng một tiếng hỏi:
- Vương gia! Thế nào gọi là tuổi 'hoàng kim'?
- Ồ...Đó là "thuật ngữ chuyên ngành", các nàng không hiểu được đâu!
- Thế nào gọi là thuật ngữ chuyên ngành ạ?
- Thôi...Trời không còn sớm nữa! Nương tử! Chúng ta mau đi nghỉ thôi!
Nói tới đây, sắc mặt Liễu Mi Nhi bỗng nhiên đỏ lên, nói: - Mi Nhi cáo lui trước! Sáng sớm mai sẽ đến thỉnh an Vương gia và tỷ tỷ!
Lư Ngọc Châu thấy Mi Nhi phải đi nên nhìn Lưu Lăng liếc mắt một cái, đứng lên tiễn Mi Nhi. Lưu Lăng cười ha hả nói: - Mi Nhi hôm nay không phải về phòng nữa. Nàng cũng ở đây ngủ đi!
- Á...Điều này...Thiếp ngủ lại phòng của tỷ tỷ, Vương phải sẽ phải đến đại doanh sao?
- Tất nhiên ta cũng ngủ ở đây rồi! Có thê thiếp đẹp bầu bạn, ta hà tất phải đến ngủ ở đại trướng lạnh lẽo kia?
- Nhưng...
Liễu Mi Nhi xấu hổ đỏ mặt, há miệng thở dốc, xấu hổ nói không nên lời. Còn Lư Ngọc Châu, mặt cũng đỏ bừng nhưng chỉ cắn môi không nói.
- Nhưng sao?
Lưu Lăng vung tay lên nói:
- Đêm nay "song phi"! Quyết định như vậy đi!
- Vương gia! Thế nào gọi là song phi?
- À...Thuật ngữ chuyên ngành ý mà, các nàng không hiểu được đâu.
Lư Ngọc Châu ngồi ở bên giường nắn vai cho Lưu Lăng, còn Liễu Mi Nhi thì tự mình ra tay, ngoài giúp Lưu Lăng cởi giày, còn lấy một chậu nước ấm đến rửa chân cho hắn nữa. Động tác trên tay nàng cũng nhẹ nhàng mềm mại như Lư Ngọc Châu, dần dần càng làm tâm của mỗ Lăng nhộn nhạo không thôi. Trong bụng dấy lên hơi nóng hùn hụt như lửa, hai mỹ nhân dưới ánh đèn khiến Lưu Lăng càng lúc càng không kìm chế được. Hắn nhìn hai người phụ nữ chăm chú chuyên tâm hầu hạ mình mà trong lòng không khỏi thở dài "Đời người có được thê thiếp đẹp như này thì còn đòi hỏi gì nữa?"
Lúc này ba người đã cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại mỗi áo sát người. Liễu Mi Nhi ngồi xổm rửa chân cho Lưu Lăng, thân người hơi cong về trước, lộ ra vòng eo nhỏ trắng nõn, nhìn xuống dưới là mông đầy đặn mượt mà. Vòng eo của nàng ta thật sự rất nhỏ, với tư thế đó, thoạt nhìn mông của nàng rất đầy đặn, thật sự làm rung động lòng người.
Hai nữ nhân đều là lần đầu tiên lộ thân hình trước mặt nhau như vậy nên khó tránh khỏi đều có chút ngượng ngùng, hai người đều luống cuống chân tay. Lưu Lăng thì càng 'tà ác' hơn, một tay sờ bộ ngực no đủ của Lư Ngọc Châu, còn một tay xoa cằm Liễu Mi Nhi. Trái ôm phải ấp, phải nói đó là cảnh tượng đẹp vô cùng.
Không bao lâu, ngọn đèn trong phòng tắt ngấm, quả thật Lưu Lăng khó lòng đợi được nên xoay người thổi tắt đèn. Hắn đẩy Liễu Mi Nhi và Lư Ngọc Châu lên trên giường. Mặc dù Lư Ngọc Châu từ nhỏ đã tập võ nhưng trên người có quá nhiều chỗ nhạy cảm nên Lưu Lăng chỉ dùng mấy trăm cái là nàng đã cầu xin 'tha mạng'. Thật sự là không chịu được nên nàng đành nhờ Mi Nhi muội giúp. Lưu Lăng cười ha hả, xoay thân đổi người, lại tiếp tục cuộc vui chơi.
Quả là một đêm phong lưu, ba người đều cảm thấy mỹ mãn. Với uy phong của Lưu Lăng, thật ra hai nàng liên kết lại cũng chống đỡ không được. Cũng may khả năng 'võ mồm' của hai nàng đều được Lưu Lăng dạy dỗ cả rồi.
Sau khi bình tĩnh trong chốc lát, Lư Ngọc Châu nằm ở trên người Lưu Lăng, ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
- Vương gia!
- Ừm?
- Có một chuyện, thiếp mong chàng đồng ý!
- Một chuyện?
- Vâng! Một chuyện!
- Đừng nói một chuyện, cho dù một trăm, một nghìn chuyện ta cũng sẽ đồng ý. Chuyện gì vậy, nàng nói đi!
- Tử Ngư tỷ tỷ cũng muốn hầu hạ Vương gia cả đời...
- Việc này...
- Vương gia không thích Tử Ngư tỷ tỷ sao?
- ...
- Tử Ngư tỷ tỷ vốn định đi rồi, tỷ ấy nói nếu Vương gia đã không có ý gì với tỷ ấy thì tỷ ấy ở lại cũng càng đáng thương hơn mà thôi! Cũng may là thiếp và Mi Nhi biết ăn nói, khuyên mãi tỷ ấy mới ở lại. Thật ra thiếp biết Vương gia cũng có lòng với tỷ ấy nên...
Lưu Lăng thở dài, thầm nghĩ "Hai nha đầu ngốc này lại đi giúp người khác quyến rũ chồng mình, chẳng phải là bị người khác sai khiến rồi sao? Nhưng chuyện này cũng tốt..."

Bình Luận

0 Thảo luận