Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 497: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CỐ NHÂN TỚI THĂM
- Phải chăng là ngươi đã phát hiện ra điều gì? Trong Viện Giám Sát có người ngấm ngầm làm chuyện gì nhằm vào ngươi sao?
Nhiếp Niếp hỏi.
Lưu Lăng cười nói: - Dù sao cũng có một số người luôn đánh mất mình trước lợi ích, hơn nữa sẽ ngày càng lún sâu mà khó thể thoát khỏi. Tất nhiên, chỉ cần ta còn một ngày thì bất luận là ai cũng đều không dám sai người của Viện Giám Sát làm gì đâu, cũng sẽ không có ai dám dùng quân đội để làm gì. Ta làm như này hoàn toàn là giảm bớt lo lắng khi sau này có đưa ra lựa chọn gì, dù sao sau khi đánh xong trận chiến này thì ta cũng phải cho mình chút 'dặn dò'.
- Còn dặn dò gì thì phải xem người mà ta lựa chọn có đáng để ta yên tâm không? Lực lượng của Nội Viện chính là sau này khống chế người này, vì vậy chuyện này chỉ có thể là ngươi tới giúp ta.
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Nếu như nói trên đời này chỉ có một người để cho ta hoàn toàn tin tưởng thì người đó chính là ngươi.
Nhiếp Niếp ngẫm nghĩ một chút hỏi: - Thế còn thê tử gia quyến của ngươi thì sao?
Lưu Lăng cười nói: - Thê tử? Các nàng ấy là đàn bà phụ nữ, ta không thể để những người phụ nữ của mình liên lụy vào trong những tranh đấu âm mưu quỷ kế được. Một khi phụ nữ tiếp xúc quá nhiều vào những thứ nham hiểm ác độc thì sẽ khiến người ta đau đầu. Chuyện trên chiến trường, bất luận là chuyện đường hoàng hay mờ ám thì đều là chuyện của đàn ông. Phụ nữ chỉ cần sống thật vui vẻ là đủ rồi.
Nhiếp Niếp híp mắt nói: - Ngươi là một người chồng tốt!
Lưu Lăng bĩu môi: - Ít nhất hiện tại cũng không phải vậy. Mấy năm nay, nam chinh bắc chiến, đối với họ đều là biệt ly nhiều, đoàn tụ ít, đến bây giờ ta vẫn không biết con trai mình trông như thế nào rồi? Ta luôn không khỏi cảm thấy mắc nợ các nàng ấy. Đành phải đợi thêm mấy năm nữa vậy, ta sẽ trả lại các nàng ấy những gì ta đã nợ.
Nhiếp Niếp nhau mày nói:
- Sao ta như cảm thấy... Là đang an bài hậu sự vậy?
Lưu Lăng lườm y một cái nói: - Ngươi không thể nói những câu may mắn hơn một chút được sao?
Hắn vỗ bụng nói: - Ta thấy đói rồi, đi ăn chút gì không?
Lưu Lăng hỏi Nhiếp Niếp: - Tửu lầu lớn nhất trong thành Kim Lăng là ở đâu?
Nhiếp Niếp nói: - Tú Nguyệt lâu!
- Vậy đến Tú Nguyệt lâu đi! Đồ ăn trong cung nhìn thì tinh xảo đẹp mắt nhưng thật ra ăn không ngon. Điều động nhiều người làm nhưng ta ăn không thoải mái lắm, người nấu ăn cũng không thấy thoải mái.
- Ngươi đi như vậy sao? Hiện giờ trong thành Kim Lăng có không ít người nhận ra ngươi. Thành Kim Lăng mới bị ngươi khống chế chưa lâu, khó bảo đảm được rằng trong thành không có người Đường quốc nào không căm thù ngươi.
- Có ngươi ở đây thì ta sợ cái gì?
Lưu Lăng cười rất vô lại, trượt từ trên nóc nhà xuống.
Lưu Lăng thay một chiếc áo bào đen gấm, gọi thêm Triệu Đại và Vương Tiểu Ngưu, tổng cộng bốn người cùng đến tửu lầu đó. Tên của Tú Nguyệt lâu Lưu Lăng không lạ gì, không phải danh tiếng của Tú Nguyệt lâu này đã truyền đến những nơi rất xa ngoài Kim Lăng mà vì ban đầu khi Cơ Vô Danh mở tửu lầu ở Khai Phong đã trộm tên của Tú Nguyệt lâu. Hơn nữa thân phận mà Cơ Vô Danh dùng chính là tên của chủ quán nổi danh con buôn và keo kiệt của Tú Nguyệt lâu.
Mặc dù có Nhiếp Niếp ở đây nhưng Triệu Đại vẫn không dám khinh thường. Bốn người đi chậm rãi trên đường đến Tú Nguyệt lâu, bố trí lượng lớn thị vệ của Viện Giám Sát xung quanh bọn họ. Hiện giờ thân phận cao quý của Lưu Lăng đến toàn bộ Trung Nguyên đều không có người nào có thể sánh kịp, nếu xảy ra chút xíu sai sót gì, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Trung Nguyên.
Mỗi quốc gia đều có những người yêu nước đến mức ngoan cố. Hiện giờ Lưu Lăng đối với Đường quốc mà nói giống như kẻ xâm lược, không ai dám chắc là trong Đường quốc không có người muốn giết hắn.
Diện tích của Tú Nguyệt lâu rất rộng, phía trước là tửu lâu, phía sau là viện rất lớn cho khách nghỉ ngơi. Tất nhiên, nuôi dưỡng một số cô gái đẹp là điều cần thiết. Ăn uống vui chơi được hầu hạ một dãy, hơn nữa vừa an toàn vừa chu đáo. Vì vậy, mặc dù Tú Nguyệt lâu thu phí cao nhưng vẫn là sự lựa chọn hàng đầu của những kẻ có tiền.
Bốn người gọi một bàn thức ăn lớn ở Tú Nguyệt lâu. Vương Tiểu Ngưu cố ý tìm đến ông chủ, mượn phòng bếp dùng để nấu mấy món ăn dân dã cho Lưu Lăng.
Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Lưu Lăng hiếm khi được uống mấy chén như này.
Nhìn mọi người đi lại trên đường, Lưu Lăng phát hiện ra khả năng thích ứng của dân chúng mạnh hơn nhiều. Trước đây trong thành Kim Lăng vẫn còn treo cờ trướng của Đường quốc, hiện giờ đã thay là Hỏa Long kỳ của Đại Hán nhưng dân chúng dường như không chịu ảnh hưởng gì mấy. họ bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi này, dường như không thể hiện ra là có gì không thích ứng được. Trên đường phố có một người bán hàng rong bán kẹo hồ lô khiến Lưu Lăng chú ý đến. Không phải người đó có điểm gì đáng nghi mà vì kẹo hồ lô lại một lần nữa khơi dậy hồi ức trong Lưu Lăng, gợi lại ký ức với những hình ảnh ấm áp hòa nhã của kiếp trước.
Bỗng nhiên, một bóng hình rất quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Lưu Lăng. Người đó vẫn với cách ăn mặc hắc y, sau khi bỏ tiền mua kẹo thì vừa đi vừa ăn, dường như với bộ dạng rất đắc chí.
Loan Ảnh!
Lưu Lăng híp mắt nhìn theo cô gái dần dần đi về phía cuối đường. Mặc dù cảm thấy bất ngờ khi cô ấy xuất hiện ở Kim Lăng nhưng Lưu Lăng vẫn không muốn đi quấy rầy cô gái có tính ngao du này. Lúc quân Hán tấn công Khai Phong, đệ tử của Bạch Liên Giáo công lao to lớn. Nếu không phải là bọn họ từ trong thành phát động tấn công mở cổng thành ra thì cứ coi như quân Hán nắm giữ được mật đạo nhỏ có thể vào thành, nhưng muốn lấy được thành Khai Phong cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù sao cái lỗ hổng kia cũng quá nhỏ, đối với việc tấn công thành, căn bản không có tác dụng gì. Nếu như Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh đã có thiện ý với mình thì chứng tỏ hai cô gái này đã vứt bỏ được thù hận rồi.
Lưu Lăng vốn không có ý định đi quấy rầy Loan Ảnh nhưng rất nhanh hắn đã nhớ tới một chuyện. Mặc dù chuyện này không phải quá quan trọng nhưng khó bảo đảm là sau này không có phiền toái.
- Tiểu Thụ!
Lưu Lăng nhẹ giọng gọi.
Trần Tiểu Thụ từ chỗ tối đi ra, đứng ở bên cạnh Lưu Lăng. Lưu Lăng chỉ về phía Loan Ảnh, nói: - Đi theo người con gái đó, đừng làm kinh động đến nàng ta, điều tra rõ ràng nàng ở đâu, có bao nhiêu người, những người như nào rồi lập tức trở về báo lại cho ta!
Trần Tiểu Thụ lên tiếng đáp lại, đi ra khỏi Tú Nguyệt lâu rồi đi theo sau Loan Ảnh ở phía xa.
Lưu Lăng híp mắt, nghĩ nếu như những gì mình đoán là sự thật thì không biết có phải động dao kiếm với cô gái đó không?
Triệu Đại nhíu mày ngẫm nghĩ một chút hỏi: - Loan Ảnh! Sao nàng ta lại đến Kim Lăng?
Lưu Lăng cười nói: - Ta dặn dò người trong Viện Giám Sát điều tra rõ tung tích của Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế Sài Tông Nhượng, nhưng Viện Giám Sát điều tra lâu như vậy mà vẫn không có kết quả gì. Cơ Vô Danh nói hôm đó là Vũ Tiểu Lâu đem người đến cướp tiểu Hoàng đế, hơn nữa người trong viện cũng có tin tức xác thực. Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế thật sự đã bị Vũ Tiểu Lâu đưa vào trong hoàng cung nhưng sau khi thành Khai Phong bị phá thì Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế cũng mất tích. Vũ Tiểu Lâu chết rồi, người trong thành Khai Phong vẫn còn khả năng giấu Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Triệu Đại biến sắc nói:
- Thuộc hạ sẽ đi triệu tập người!
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Cứ đợi Tiểu Thụ về rồi nói tiếp! Nếu như Loan Ảnh cô nương thật sự giấu Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đi thì chưa chắc nàng ta có mưu đồ gì. Có lẽ... Đó chỉ là lòng thông cảm của nữ nhân mà thôi. Nếu như nàng ta thật sự giấu tiểu Hoàng đế đến Kim Lăng thì ta sẽ đến đòi người là được.
Qua hồi lâu, Trần Tiểu Thụ trở về phòng khom người nói với Lưu Lăng: - Cô gái đó rất cảnh giác, nhìn tu vi thì cũng không kém hơn thuộc hạ mấy. Sau khi đến một khu dân cư, nàng ta cố ý đi vòng tròn, thuộc hạ muốn đuổi theo nhưng ở đó có không ít ám tiêu và cao thủ trong đó. Nếu như thuộc hạ đến gần thì cũng không khó nhưng Vương gia đã dặn dò là không được rút dây động rừng nên thuộc hạ xác định đại trạch đó là cái nào rồi quay trở lại.
Vương Tiểu Ngưu nói: - Thuộc hạ sẽ quay về điều binh!
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Không cần đâu! Điều động binh lính, cứ coi như nàng ta không muốn đối đầu với ta thì cũng sẽ bị ép đến đường cùng. Triệu Đại! Điều Đề Kỵ đến chuẩn bị bất cứ lúc nào, ta và Nhiếp công tử đi là được rồi.
Lưu Lăng đứng lên nói: - Tiểu Thụ! Dẫn đường đi!
Trần Tiểu Thụ dẫn theo Lưu Lăng và Nhiếp Niếp vòng vèo mãi mới đến khu dân cư đó, rồi dừng lại trước một đại trạch. Trần Tiểu Thụ nhìn vào đó nói: - Chắc là ở đây! Ám tiêu bốn phía đều đã tập trung đến, Vương gia vẫn phải cẩn thận chút.
Lưu Lăng cười nói: - Không sao đâu!
Hắn nghiêng đầu nói với Nhiếp Niếp: - Ta tự mình vào trong thôi, còn ngươi và Trần Tiểu Thụ ở bên ngoài chờ ta.
Nhiếp Niếp gật đầu nói: - Ngươi hãy cẩn thận!
Lưu Lăng tự tin cười một cái rồi đi về phía đại trạch đó. Vừa mới mở cửa thì có bốn người đàn ông mặc áo đen từ trong bóng tối xuất hiện chặn Lưu Lăng lại.
- Vị công tử này xin hãy dừng bước, đến Diệp phủ có chuyện gì không?
Một gã áo đen ngăn lại, hỏi Lưu Lăng.
Lưu Lăng ngừng bước chân, khẽ vuốt cằm nói: - Phiền ngươi vào trong nói với chủ nhân nhà ngươi là có cố nhân đến thăm!
- Công tử họ gì?
- Lưu!
Người kia gật đầu, thấy Lưu Lăng với khí chất bất phàm nên không dám trì hoãn. Để lại ba người kia gác cổng còn y nhanh bước chạy vào trong viện. Ở đây rất rộng, sau khi người áo đen đó vào cửa thì chạy rất xa, mất mười mấy phút mới đến hoa viên của viện. Hiện giờ đang là tiết trời mùa đông nên hoa viên cũng có chút tiêu điều. Người áo đen xuyên qua một cổng vòm, nhìn thấy Loan Ảnh đang chơi trốn tìm với một đứa trẻ trong lương đình của hoa viên.
- Thánh nữ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!
Người áo đen nói.
Loan Ảnh nhíu mày, đưa kẹo hồ lô trong tay cho thiếu niên kia. Thấy thiếu niên đó trên mặt đầy mồ hôi, sau đó nàng lấy khăn tay ra giúp thiếu niên lau.
- Có chuyện gì, nói đi!
Loan Ảnh thản nhiên nói.
Người đàn ông đó nói: - Thánh nữ! Bên ngoài có người cầu kiến! Hắn nói là bạn cũ của Thánh nữ, hắn họ Lưu!
Trong lòng Loan Ảnh khẽ động, hỏi: - Người đó bao nhiêu tuổi, dẫn theo bao nhiêu người đến?
Người áo đen nghe giọng của Loan Ảnh dường như có chút hoảng sợ, y ngẩng đầu trong lòng tự nhủ 'Lẽ nào là kẻ thù tìm đến phủ rồi?' Nhưng y không dám biểu hiện ra sự nghi ngờ nào. Tính cách của Thánh nữ luôn không được tốt, y không muốn tự cho là thông minh để đi làm chuyện gì đó, tất cả đều do Thánh nữ căn dặn, còn y thì làm theo là được. Chỉ có điều khiến y nghĩ mãi không ra là hiện giờ trong giang hồ còn có ai dám đến địa bàn của Bạch Liên Giáo để làm loạn? Hiện giờ, Bạch Liên Giáo có địa vị rất cao trên giang hồ, danh tiếng của Thánh mẫu Bạch Liên Giáo đã được người trong võ lâm quá quen thuộc, đặc biệt là Thánh nữ Loan Ảnh. Ban đầu khi ở Khai Phong truyền đạo thu đồ đệ, trên giang hồ rất quen thuộc với tu vi của nàng ta.
Phải biết rằng, đến Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế của Đại Chu cũng từng mấy lần mời Loan Ảnh vào cung.
- Khởi bẩm Thánh nữ! Chỉ có ba người đến, có hai người không đến gần viện, còn tên họ Lưu thì lên trước! Thánh nữ... Nếu Người không muốn gặp hắn thì thuộc hạ sẽ đuổi hắn đi!
Loan Ảnh trừng mắt nói với tên đó: - Đuổi đi? Để rồi sau đó đợi hắn dẫn nhân mã đến san bằng viện này?
Tên đó bị Loan Ảnh dọa cho hoảng sợ nhưng y không biết Lưu Lăng, tất nhiên cũng không nghĩ đến là người có địa vị cao nhất Trung Nguyên đơn độc đến phủ cầu kiến như vậy.
- Là người của phủ tướng quân?
Loan Ảnh nói: - Phủ tướng quân? Kim Lăng tướng quân chẳng qua cũng là thân binh dưới trướng hắn thôi.
Nàng quay đầu cười nói với thiếu niên kia, nói: - Bình An! Con đến phòng của cô cô đừng có ra ngoài! Tỷ tỷ đi gặp một người khách đã nhé!
Thiếu niên thanh tú tên Bình An nhau mày nói: - Tỷ tỷ...Người đến có phải là Lưu Lăng- vua Đại Hán không?
Loan Ảnh day một cái trên đầu cậu bé, nói: - Yên tâm đi! Bất luận là ai thì cũng đừng mơ là cướp con đi!

Bình Luận

0 Thảo luận