HỜN DỖI KHÔNG PHẢI LÀ BẤT TRUNG.
Cứ như vậy qua năm ngày, người Khiết Đan bỗng nhiên có thái độ khác thường, bắt đầu tập kết đội ngũ quy mô lớn, xem bộ dáng là muốn cùng người Hán ở thành Thương Châu quyết chiến một trận sinh tử rồi. Sở dĩ người Khiết Đan có thái độ như thế, hoặc là nói Da Luật Cực không thể không làm như vậy, nguyên nhân có lẽ Lưu Lăng đoán được.
Lương thảo người Khiết Đan không còn nhiều nữa.
Độc Cô Nhuệ Chí vòng hơn ngàn dặm đường nhỏ, dùng thời gian hơn hai mươi ngày, rốt cuộc tới phía sau đại quân Khiết Đan, sau đó đùa giỡn người Khiết Đan đang trên đường vận chuyển lương thực. Binh Khiết Đan hộ lương thực đến đây Độc Cô Nhuệ Chí liền mang theo người nhào tới hung hăng cắn mấy ngụm, cho dù là không thể ăn toàn bộ lương thực, cũng phải tiêu hủy hết toàn bộ cỏ khô lương thực trên xe. Nếu là Lang kỵ của Khiết Đan tới tìm với ý đồ giết chết bọn họ, vậy bọn họ liền biến thành thỏ, chạy đặc biệt.. tương đối mau để bầy sói đó chỉ có thể trố mắt mà nhìn.
Độc Cô Nhuệ Chí chỉ có sáu ngàn kỵ binh, quy mô nhỏ không phải là tình thể xấu mà là ưu thế, bọn họ thuộc loại người có vóc dáng nhỏ, bước chân rất nhanh, như gió như điện. Thấy xe lương thực liền đốt, thấy Lang kỵ liền bỏ chạy, một chút phẩm chất chiến đấu quyết tử quân nhân nên có cũng không có, khiến người Khiết Đan cực kỳ khinh bỉ cũng cực kỳ đau đầu. Lương thực cần chở ngàn dặm từ U Châu tới đây, phải cung cấp cho một quân đội khổng lồ như vậy mặc dù U Châu là thành lớn cũng có chút khó khăn. May mắn ở thành Nam và thành Bắc Thương Châu Lưu Lăng đã giải quyết thay Da Luật Cực vấn đề ăn uống của một trăm ngàn người, nếu không bây giờ người Khiết Đan càng đau đầu.
Nếu nói mỗi tướng quân đều có một phong cách chỉ huy tác chiến riêng cho đội quân của mình thì nói đơn giản là phong cách tác chiến của Độc Cô Nhuệ Chí chỉ có bốn chữ để hình dung, lãnh huyết, vô sỉ. Đúng vậy, không phải lãnh huyết vô tình, mà là vô sỉ. Phải làm sao đánh thắng được đều đánh, đánh bại mười chữ khuôn vàng thước ngọc này quả thực không dễ, cũng không phải tùy tiện lôi ra một vị tướng quân nào cũng làm được. Cho tới nay, những quân nhân tôn sùng chiến tranh đều chỉ có một loại tinh thần đó chính là chiến đấu tới cùng không đầu hàng không sợ chết, mà Độc Cô Nhuệ Chí lại sử dụng loại đấu pháp vô lại vô sỉ quả thật làm cho Da Luật Cực rất đau đầu.
Còn có một việc làm Da Luật Cực đau đầu hơn, mấy ngày hôm trước quân Hán thả một mồi lửa vào trong đại doanh Khiết Đan, đốt mười dặm đại doanh thành phân bón hữu cơ tẩm bổ đất. Đồng thời thiêu cháy luôn cả xe rượu Tây Vực ngon gã mang tới. Da Luật Cực thích uống rượu, nhưng không phải cái loại sở thích uống rượu sữa ngựa như nguời trong thảo nguyên, mà là cái loại rượu nho Tây Vực màu hổ phách tinh khiết. Cái sở thích đó giống như tướng mạo của gã, nhìn qua không có một cọng lông chẳng giống người trong thảo nguyên, gã nhã nhặn tuấn mỹ dáng người gầy yếu, tính cách âm nhu, thật không biết Da Luật Hùng Cơ mất bao nhiêu nhiệt tình mới cải tiến được giống người Khiết Đan.
Đây không phải chỉ là một việc hao tốn thể lực mà cũng cần kỹ xảo đấy.
Đương nhiên không người nào dám nói Da Luật Cực không phải con ruột của Da Luật Hùng Cơ. Thứ nhất bọn họ sợ bệ hạ cắt lưỡi, thứ hai bọn họ sợ Tiêu hoàng hậu cắt đệ đệ của bọn họ.
Mà thường thường, người có tính cách âm nhu khi quyết tâm làm một chuyện, gã càng chú tâm, càng tập trung tinh thần.
Da Luật Cực muốn quyết chiến cùng quân Hán lắm rồi, cho dù lại tổn thất một trăm ngàn nhân mã, nhưng chỉ cần cắt được đầu Lưu Lăng xuống, như vậy mục đích xuôi Nam lần này của gã coi như hoàn thành một nửa rồi. Người Hán ở Trung Nguyên gầy yếu mềm mại, nếu không có một con dê hữu lực dẫn đầu đàn, bọn họ sẽ lập tức trở nên nhát gan yếu đuối.
Số người Ba Tư mà gã bỏ số tiền lớn ra mời về trong đêm đó cũng bị chết cháy vài tên, cũng không biết sống sót được mấy tên. Bởi vì từ sau đêm đại hỏa thiêu đại doanh, Da Luật Cực đã vài ngày không nhìn thấy đám người Ba Tư tóc quăn mắt xanh xuất hiện trước mặt mình. Bởi vậy có thể thấy được, đêm đó người Ba Tư hoặc là ợ ra rắm rồi, hoặc chính là thừa dịp loạn trốn mất. Đã không có phao thạch cơ pháo chống đỡ, người Khiết Đan muốn tấn công mạnh sẽ rất khó.
Khi Da Luật Cực quyết định cùng Lưu Lăng cược một trận chiến sinh tử, gã trịnh trọng viết một phong thư cho Lưu Lăng. Trên thư biểu đạt sự tán thưởng cùng tôn sùng của gã với Hán Vương Lưu Lăng, sau đó ở cuối thư đề xuất hai bên giằng co lâu như vậy đối với mọi người đều không có lợi, không bằng thừa dịp thời tiết sáng sủa chọn một nơi tốt để hai bên quyết thắng thua đi thôi. Gã tỏ vẻ nguyện ý có một trận chiến công bằng, hai bên có thể xuất ra số lượng nhân mã như nhau để quyết chiến, nếu gã dẫn đầu Khiết Đan Lang kỵ thua, gã ngay lập tức quay đầu rút về U Châu, suốt quãng đời còn lại cũng không đặt chân đến Trung Nguyên một bước, nếu Lưu Lăng thua, đem Thương Châu nhường lại cho người thảo nguyên nuôi thả ngựa chăn dê.
Câu nói sau cùng trong bức thư: - Xin Hán Vương Điện hạ châm chước, một nam nhi nên có dũng khí, vậy nên hãy cùng với ta tại bình nguyên quyết chiến một trận phân cao thấp.
Lưu Lăng gửi lại cho Da Luật Cực câu trả lời đơn giản vô cùng, chỉ có bảy chữ.
Tấu khanh trình, cô, không cho phép.
Với bảy chữ này, suýt nữa làm cho phổi của Da Luật Cực vỡ ra.
Da Luật Cực phẫn nộ cực điểm, ra lệnh cho một trăm ngàn quân tiến công Thương Châu. Nhưng khi đối mặt với La Húc, Dương Nghiệp, Chu Tam Thất, ba người đang xây dựng phòng tuyến bên ngoài thành Thương Châu, Khiết Đan Lang Kỵ cũng không tìm được biện pháp tốt để chiến thắng. Ba người này dựa vào nhau, trợ giúp cho nhau, cứng rắn chống đỡ, thiết kỵ của người Khiết Đan một bước cũng không tiến được.
Mà Độc Cô Nhuệ Chí ở phía sau giày vò người Khiết Đan đến là vui mừng, như lời Độc Cô Nhuệ Chí nói gã đang như cá gặp nước. Mà Lưu Lăng lại đánh giá gã, Độc Cô Nhuệ Chí đúng là một người hợp tác hoàn hảo, là một tên du kích đủ tư cách.
Khai chiến trong lòng địch là việc làm nhỏ, Lưu Lăng vô cùng quen thuộc.
Ở phía sau ngươi, nếu có thể đánh ngươi một quyền thì liền đánh ngươi một quyền, nếu có thể đá ngươi một cước thì liền đá ngươi một cước, ngươi muốn đánh ta ta xoay người bỏ chạy, ngươi đánh không được. Nếu như ngươi xoay người đề phòng ta, ta đánh không đến ngươi, vậy ta liền hướng mặt ngươi mà nhổ nước miếng, hướng phía cửa nhà nhà ngươi mà tè một bãi vung vãi, trộm đi nữ nhân nhà ngươi hoặc rình nữ nhân nhà ngươi tắm rửa. Đây là một loại chiến thuật khá hữu hiệu, ba chữ đánh du kích thật sự rất hiệu nghiệm.
Ngay trước mặt có Lưu Lăng, La Húc, Chu Tam Thất và bảy tám vạn binh lính, mặt sau có sáu ngàn người dưới trướng của Độc Cô Nhuệ Chí càng giống sói hơn so với người Khiết Đan, Da Luật Cực càng ngày càng phiền não hơn. Không còn cách nào khác, gã triệu tập ba vạn đại quân tiến hành điên cuồng càn quét phía sau, cố gắng thực hiện thành công giết hết toàn bộ quân Hán lẩn trốn ở phía sau mình. Tuy nhiên rất hiển nhiên, gã đã đánh giá thấp độ giảo hoạt của Độc Cô Nhuệ Chí.
Có thể nói Da Luật Cực đã là thùng rỗng kêu to, nhưng những hậu chiêu của Lưu Lăng hãy còn chưa sử dụng hết đâu.
Đừng quên, sau khi tới Thương Châu cho dù gặp nhiều gian khó nhưng Lưu Lăng vẫn không để cho doanh Tiên Phong của Quý Thừa Vân xuất trận trong tầm mắt của địch. Quý Thừa Vân vĩnh viễn được Lưu lăng an bài tại nơi chiến trường hắc ám nhất là người xuất quỷ nhập thần, y là bậc thầy của đánh lén, cũng là cao thủ ám sát. Ưu điểm lớn nhất của doanh Tiên Phong Quý Thừa Vân chính là khi bọn họ mặc quân trang vào trông y như một đám ăn mày chạy nạn, nếu như mặc vào quần áo ăn mày, ngay cả bọn ăn mày nhìn thấy bọn họ cũng đã khinh bỉ rồi.
Quý Thừa Vân cần dùng, nhưng lại cần dùng ở chỗ mấu chốt nhất, thời điểm mấu chốt nhất.
Sau hai mươi ba ngày, hai trận đại hỏa hơn một trăm ngàn đại quân Khiết Đan chết cháy, thánh chỉ vấn tội từ thượng kinh Đại Liêu cũng tới đại doanh của người Khiết Đan ở phía Bắc Thương Châu. Đối với thất bại lớn như vậy, Da Luật Hùng Cơ vô cùng phẫn nộ. Ở trong thánh chỉ, ông ta chỉ hung hăng mắng Da Luật Cực, đem Da Luật Cực mắng cho thương tích đầy mình. Da Luật Hùng Cơ đem chức vị Nam chinh Binh Mã Đô Nguyên soái của Da Luật Cực sửa thành phó Nguyên soái. Về chức vị Nguyên soái đã có ứng cử viên thích hợp, điều cuối cùng trong Thánh chỉ, Da Luật Hùng Cơ chỉ thị bởi vì đại quân tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng cho nên không nên nóng lòng tái chiến, để cho Da Luật Cực hạ trại nghỉ ngơi và chỉnh đốn đại quân tiến hành gây áp lực với Thương Châu. Ông ta đã điều động Nhị Hoàng tử Da Luật Đức Quang ở Tây Kinh Đại Đồng suất lĩnh hai trăm nghìn đại quân gấp rút tiếp viện, đợi sau khi hai cánh quân hợp lại làm một rồi hưng binh xuôi nam.
Không còn gì nghi ngờ, thánh chỉ này đã đem phòng tuyến cuối cùng của Da Luật Cực đánh sập.
Da Luật Cực xuống làm phó Nguyên soái, chức vị Nguyên soái vẫn trống không, mà đệ đệ của gã Da Luật Đức Quang sắp mang theo hai trăm nghìn đại quân tiến đến trợ giúp, như vậy, chức vị của Da Luật Đức Quang sau khi đến là gì?
Da Luật Cực cho dù có dùng mông để suy nghĩ cũng biết Phụ thân muốn làm gì?
Cầm thánh chỉ về trong đại trướng của mình, Da Luật Cực nằm lên ghế thoải mái, nhìn tờ thánh chỉ kia mà suy nghĩ xuất thần, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng chua xót.
Đây chính là đang buộc chính bản thân mình đi liều mạng a!
Da Luật Cực trên mặt vô cùng đau khổ, gã lẩm bẩm trong miệng: - Phụ hoàng, rốt cuộc thì người muốn làm gì đây?
Thời điểm gã xuất thần, có một nam nhân mái đầu đã bạc mất nửa chính là Hàn Tri Cổ nhẹ nhàng, chậm chạp bước chân vào lều lớn. Hàn Tri Cổ cũng không có chào Da Luật Cực theo đúng lễ nghĩa, cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, cầm thánh chỉ kia lên tỉ mỉ xem lại một lần.
Chờ đợi một lúc, không thấy Da Luật Cực nói gì, Hàn Tri Cổ buông thánh chỉ xuống sau đó trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Da Luật Cực, có chút đau lòng hỏi: - Đại vương, người đang lo lắng chuyện gì đây?
Da Luật Cực trong lòng bực bội, nhưng mà đối với Hàn Tri Cổ thì gã không thể phát tiết ra được. Mình ở U Châu mấy năm, nếu như không có Hàn Tri Cổ phụ tá, thì không chừng sẽ khó mà ứng phó với phụ thân Da Luật Hùng Cơ rồi. Ở chỗ có người, gã gọi Hàn Tri Cổ là Tể tướng, còn khi không có người ngoài thì gã gọi Hàn Tri Cổ thân mật hai tiếng Thúc phụ.
- Trong lòng thúc phụ biết rõ, việc gì phải một lần nữa khơi lại bực bội của ta?
Da Luật Cực thở dài nói.
Hàn Tri Cổ cười cười, vỗ bả vai Da Luật Cực nói: - Nếu như Đại vương đã gọi ta một tiếng thúc phụ, thì ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Đại Vương càng đi càng sai được.
Ông ta chỉ vào thánh chỉ kia cười nói: - Đại vương yên tâm đi, bệ hạ chắc chắn sẽ không phái Nhị Hoàng tử tới.
- Vì sao? Thúc phụ dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế?
Da Luật Cực tinh thần chợt tỉnh táo truy vấn.
Hàn tri Cổ bí hiểm cười cười: - Đúng vậy, là Bệ Hạ buộc Đại vương và Nhị hoàng tử đi về hai hướng đối lập. Bệ hạ làm như vậy thứ nhất là vì rèn luyện năng lực cho Đại vương người, để tương lai người có năng lực vững chắc để ngồi ở cái ghế kia. Kỳ thật, ta thấy từ đầu tới cuối, Bệ hạ vốn không hề thay đổi ý niệm trong đầu. Đến bây giờ, Đại vương người vẫn là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Lấy cách nhìn của ta, sở dĩ Bệ hạ nói như vậy, có lẽ chỉ vì thời gian gần đây biểu hiện của Ngài quá tệ làm Bệ hạ thất vọng. Bệ hạ buộc hai đứa con của mình đấu tới đầu rơi máu chảy, nhưng Bệ hạ cũng không phải người ngu ngốc.
Hàn Tri Cổ dùng hai chữ ngu ngốc này, có lẽ ông ta đối với vị Hoàng Đế Bệ Hạ cao cao tại thượng kia cũng không có bao nhiêu tôn kính.
- Bệ hạ làm như vậy có lẽ cũng chỉ để thử, thử lòng Đại vương có trung thành như xưa hay không.
Hai mắt Da Luật Cực sáng lên:
- Thúc phụ, ý của người là Bệ hạ hạ thánh chỉ này thật ra chỉ là muốn cảnh cáo ta hay sao?
- Không phải, tuyệt đối không phải. Nếu như Đại vương làm không tốt, lời trên thánh chỉ này sẽ là sự thật. Đương nhiên, nếu Đại vương làm tốt, Bệ hạ tùy tiện hạ một đạo thánh chỉ cũng có thể điều Nhị Hoàng tử trở về.
- Ý của thúc phụ là, ta nên theo mệnh lệnh trên thánh chỉ, án binh bất động?
Hàn Tri Cổ lại lắc đầu nói: - Nếu như Đại Vương thật sự án binh bất động, có lẽ mới làm cho Bệ hạ thực sự nổi giận, vô cùng tức giận.
- Nhiều khi, con trai hờn dỗi với phụ thân, cũng không phải là chuyện xấu gì.
Hàn Tri Cổ cười cười, nhìn ông ta giống như một con hồ ly già.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận