Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 483: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
NGƯƠI NGUYỆN Ý SAO?
Tấn Châu
Hoàng cung
Tiểu Hoàng đế Lưu Lập ngồi chồm hổm trên mặt đất, cười hì hì nhìn hai thái giám đấu vật. Cậu vừa xem vừa nghiêng đầu, sau đó một cung nữ đã đem một quả phỉ đã được lột vỏ ra bỏ vào trong miệng cậu. Cậu ăn rất vui vẻ, xem rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới hai tiểu thái giám kia đã bị ngã chật vật không chịu nổi, cũng không để ý đến ngón tay đã đỏ bừng của cung nữ kia.
- Vật xuống! Vật xuống tiếp! Kẻ nào thắng trẫm liền thưởng cho một miếng vàng lá!
Lưu Lập vỗ tay hô.
Hai tiểu thái giám nhìn nhau, sau đó cắn răng tiếp tục đấu vật.
Mãi cho đến lúc hai tiểu thái giám đã kiệt sức, nằm trên mặt đất há mồm thở dốc thì Lưu Lập mới thật tiếc nuối đứng lên, chân giẫm lên vỏ quả vung vãi đầy đất mà quay về đại điện. Lúc ăn cơm tối, có lẽ là bởi vì cao hứng nên cậu ăn hết một chén cơm thật lớn, còn uống hết một chén canh thịt băm. Sau bữa cơm chiều, cậu nói chuyện với Thái hậu Tô Tiên Lê một chút rồi vì quá buồn ngủ mà cáo lui. Sau khi về tới tẩm cung, nụ cười nơi khóe môi cùng vẻ buồn ngủ trên khuôn mặt cậu đều biến mất không thấy. Phất tay đuổi đi cung nữ chuẩn bị hầu hạ cậu đi ngủ, đặt mông ngồi trên giường, cậu vung chân thật mạnh làm cho hai chiếc giày bay ra.
Không buồn ngủ, nhưng vì sao lại mệt mỏi như vậy?
Lưu Lập rất không phù hợp tuổi mà thở dài một tiếng, cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm phía trên thật lâu mà vẫn cứ không thể nào ngủ được.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh nến trong đại điện bỗng nhiên lay động một cái. Lưu Lập cũng không quay đầu lại mà chỉ là thản nhiên nói một câu:
- Tiên sinh đến tột cùng ẩn thân ở địa phương nào? Trong hoàng cung này chẳng lẽ còn có chỗ mà bọn cấm vệ tra không được hay sao?
Người đàn ông mặc trường bào màu đen bao kín toàn thân ngồi xuống ghế, trên mặt của hắn có một tấm khăn đen che khuất cả mũi và miệng. Nhưng chẳng biết vì cái gì mà trong ánh mắt của hắn hôm nay lại bừng lên một sự hưng phấn khó có thể che giấu được. Người mặc áo bào đen nhìn tiểu Hoàng đế Lưu Lập đang nằm trên giường, nói:
- Bệ hạ, ta ẩn thân ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là... Có người giấu không được rồi!
Lưu Lập bật người ngồi dậy, cậu nhìn về phía người mặc áo bào đen, hỏi:
- Tiên sinh có ý tứ gì?
Người mặc áo bào đen kia cười hì hì rồi nói:
- Chúc mừng bệ hạ, cơ hội tới sớm hơn so với dự đoán.
Lưu Lập nhíu mày hỏi:
- Cơ hội gì?
Trong giọng nói của người đàn ông kia tràn đầy sự hưng phấn khó có thể ngăn được:
- Cơ hội để bệ hạ tự mình chấp chính!
Hắn đứng lên đi đến trước người Lưu Lập, cúi người vái chào:
- Chúc mừng bệ hạ, nôn sông ngàn dặm của Đại Hán này rốt cục cũng có thể chân chính nằm trong tay bệ hạ rồi. Đây thật là một việc lớn đáng mừng, bệ hạ hẳn nên cao hứng một chút mới phải.
Lưu Lập tóm lấy quần áo của đối phương mà truy vấn:
- Lưu Lăng bị người Khiết Đan chém chết ở U Châu rồi?
- Không có!
- Không có? Mặc kệ hắn chết như thế nào, ý của ngươi là hắn đã chết?
- Không có!
Lưu Lập suy sụp buông tay ra nói:
- Tối nay tiên sinh tới chính là để đùa giỡn trẫm sao? Nếu chỉ là như vậy, tiên sinh xin mời trở về đi. Trẫm mệt nhọc, có chuyện gì ngày mai nói sau.
Người mặc áo bào đen cười nói:
- Chỉ sợ đêm nay bệ hạ sẽ vui vẻ mà ngủ không được đấy...
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Tuy rằng Lưu Lăng vẫn còn chưa chết nhưng hắn cũng đã cách cái chết không xa. Ta nhận được tin tức, Lưu Lăng chỉ dẫn theo hơn mười tên hộ vệ cải trang rời khỏi đại doanh quân Hán rồi. Hơn nữa hắn còn giả trang thành phú gia đệ tử một đường nhàn nhã xuôi nam. Lúc ta nhận được tin tức, Lưu Lăng đã qua Mạc Châu rồi. Tính toán thì còn hơn mười ngày nữa Lưu Lăng sẽ đến Đức Châu. Bệ hạ, cơ hội tới!
Đôi mắt Lưu Lập sáng rực lên:
- Ngươi không có gạt ta?
Người mặc áo bào đen cười nói:
- Bệ hạ cảm thấy, loại chuyện này ta sẽ đem ra lừa bệ hạ hay sao? Lưu Lăng là kẻ thù của bệ hạ, hắn cũng là kẻ thù của ta. Thậm chí, ta còn ngóng trông Lưu Lăng chết không toàn thây hơn cả bệ hạ nữa kìa. Chỉ cần Lưu Lăng chết rồi, bệ hạ thiên hạ tới tay, ta cũng đại thù được báo, đây là một việc làm cho người ta sung sướng đến cỡ nào!
Lưu Lập vội vàng hỏi:
- Tiên sinh tính toán làm như thế nào?
Biểu tình của người mặc áo đen bỗng trở nên nghiêm túc, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu Lưu Lăng hắn tự muốn chết thì cũng không thể trách người khác được. Hắn một đường đi về phía nam, nhất định là muốn lên thuyền tại Đức Châu sửa đi đường thủy. Một khi Lưu Lăng lên thuyền liền không dễ ra tay nữa, cho nên chặng đường từ Mạc Châu đến Đức Châu chính là cơ hội ra tay tốt nhất. Nếu hắn đã tự đại đến mức chỉ đem mười mấy thị vệ theo liền dám cải trang xuôi nam thì cơ hội tốt như thế sao chúng ta có thể bỏ qua cho được?
Đôi mắt hắn không hề chớp mà nhìn Lưu Lập, nói:
- Chuyện giết chết Lưu Lăng cứ giao cho ta, bộ hạ của ta ở gần Đức Châu, ta đã phái người cầm thủ lệnh của ta đi triệu tập nhân mã rồi. Chúng ta cần phải đem Lưu Lăng giết chết tại trên con đường xuôi nam này! Bộ hạ của ta đều là những dũng sĩ đã trải qua cả trăm trận chiến, lấy lực vạn người giết mười mấy người, cho dù Lưu Lăng có thần thông quảng đại đến mức nào thì hắn chẳng lẽ còn sẽ biết bay hay sao? Bệ hạ yên tâm, lúc này đây Lưu Lăng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Thời gian ta ở phương bắc còn dài hơn Lưu Lăng nhiều, địa hình nơi đó ta cũng quen thuộc hơn, ta đã đào xong cạm bẫy, chỉ còn chờ tự Lưu Lăng nhảy xuống liền đại công cáo thành!
Lưu Lập hưng phấn mà hỏi:
- Cần trẫm làm cái gì? Trẫm có thể tận mắt nhìn thấy Lưu Lăng chết hay không?
Người mặc áo bào đen lắc đầu nói:
- Bệ hạ, chuyện ngài cần làm rất quan trọng, cho nên không có khả năng rời khỏi Tấn Châu được.
Cảm xúc của Lưu Lập đã trở nên hỗn loạn, nói cho cùng cậu bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi, khi cao hứng làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện gì được nữa, vì thế cậu không ngờ lại cúi người hành lễ với người mặc áo bào đen kia, nói:
- Thỉnh tiên sinh dạy ta!
Người mặc áo bào đen hỏi:
- Mấy ngày nay bệ hạ có mượn sức Lang Thanh không?
Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tuy rằng y không có minh xác tỏ vẻ cái gì, nhưng trẫm nhìn ra được, sự trung thành của y đối với trẫm là không giả. Lúc trước giải tán Kỳ Lân vệ cũng là do y có chút bất đắc dĩ. Trẫm tin tưởng chỉ cần trẫm lấy tình đả động, dùng lý thuyết phục, Lang Thanh nhất định sẽ không phụ trẫm.
Người mặc áo bào đen nói:
- Ta dạy cho bệ hạ một cách, chắc chắn sẽ làm cho Lang Thanh đi vào khuôn khổ.
Lưu Lập vội hỏi:
- Cách gì vậy?
Người mặc áo bào đen nói:
- Bệ hạ ngày mai có thể gọi Lang Thanh đến, nói cho y biết Lưu Lăng đã bị tru sát. Chỉ có điều tin tức này vẫn không thể tuyên bố ra ngoài. Lưu Lăng vừa chết Đại Hán tất nhiên sẽ đại loạn. Bệ hạ cứ nói với Lang Thanh rằng, Lưu Lăng vừa chết, triều đình tất nhiên sẽ rung chuyển, nếu như y không muốn thấy giang sơn Lưu thị hỏng mất thì hãy phụ tá bệ hạ ổn định triều đình đi. Lang Thanh trung thành với hoàng thất tất nhiên sẽ không đành lòng thấy triều đình Đại Hán lâm vào hỗn loạn, thấy bệ hạ lâm vào trong nguy hiểm được.
- Làm sao y có thể tin ta được?
Người mặc áo bào đen nói:
- Tin hay không không phải do y. Trước đó bệ hạ có thể đi tìm Thái hậu, sau đó đem việc này nói cho người biết. Thái hậu tất nhiên sẽ tức giận, nhưng bệ hạ yên tâm, Thái hậu dù sao cũng là mẹ của ngài, nàng tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bệ hạ gặp chuyện không may được. Sau đó bệ hạ có thể để cho Thái hậu triệu kiến Lang Thanh, nếu do Thái hậu nói ra, Lang Thanh tất nhiên sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ.
- Chỉ cần Lang Thanh đáp ứng tương trợ bệ hạ, suất quân khống chế văn võ toàn triều, sau đó thủ hạ của ta cùng tử sĩ của bệ hạ đột nhiên đột kích tấn công vào Hán Vương phủ, giết hết gia nhân thân quyến của Lưu Lăng. Chỉ cần người nhà của Lưu Lăng chết đi, đại sự đã thành kết cục đã định. Lang Thanh đã lên thuyền liền không thể xuống dưới được nữa, y cũng chỉ có thể tận tâm tận lực phụ tá bệ hạ. Năm nghìn Vũ Lâm vệ của Lâm Thanh có thể tận dụng, khống chế Tấn Châu tuyệt đối không vấn đề.
Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nhất định phải khống chế Viện giám sát. May mắn là đa số người của Viện giám sát đều đã theo Lưu Lăng đi lên phương bắc rồi. Còn đám quân bảo vệ thành thì chờ lúc bọn chúng kịp phản ứng thì cũng đã muộn.
Người mặc áo bào đen khen:
- Bệ hạ cơ trí.
- Ngày mai bệ hạ phải đi gặp Thái hậu, sau đó lấy danh nghĩa của Thái Hậu gọi hai người Hầu Thân và Tạ Hoán Nhiên vào trong hoàng cung. Chỉ cần hai người kia vào cung liền lập tức giết chết. Không còn hai người kia, người trong triều đình cũng liền không đáng phải lo nữa. Sau đó bệ hạ lại để cho Lang Thanh mang binh bắt hết đám đại thần lại, tuyên bố tội trạng của Lưu Lăng. Lưu Lăng đã chết, quân bảo vệ thành chẳng lẽ còn dám tạo phản hay sao? Trước đó bệ hạ có thể tìm một cái cớ gọi tướng quân của quân bảo vệ thành tới, sau đó giết luôn cho gọn. Quân bảo vệ thành đã không có thủ lĩnh, cho dù có muốn làm phản cũng làm phản không được!
Lưu Lập càng ngày càng hưng phấn, cậu giống như đã thấy được cảnh tượng đầu của Lưu Lăng lăn tròn trên mặt đất rồi.
- Tiên sinh, ngươi có nắm chắc giết được Lưu Lăng hay không?
Người mặc áo bào đen tự phụ nói:
- Nếu như Lưu Lăng suất lĩnh đại quân xuôi nam, ta tự nhiên không có cách nào có thể giết chết hắn được. Nhưng hắn cố tình lại chỉ dẫn theo hơn mười người, bộ hạ của ta lại hơn vạn tinh giáp, cho dù hộ vệ của Lưu Lăng đều là cao thủ hiếm có, chẳng lẽ chúng còn có thể bảo vệ được tính mạng của Lưu Lăng giữa thiên quân vạn mã hay sao? Bệ hạ yên tâm, lần này Lưu Lăng chết chắc rồi! Bệ hạ không cần lo lắng, giết Lưu Lăng đã có bộ hạ của ta rồi. Bệ hạ chỉ cần ổn định triều đình là được.
- May mắn được tiên sinh tương trợ, ngày sau trẫm tự mình chấp chính chắc chắn sẽ cảm tạ tiên sinh!
Người mặc áo bào đen lắc đầu cười nói:
- Ta chỉ muốn Lưu Lăng chết mà thôi, còn những thứ khác thì hết thảy đều không trọng yếu.
Hắn ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Thái hậu và Lang Thanh chính là mấu chốt để bệ hạ thành được đại sự. Chỉ cần Thái hậu và Lang Thanh đứng về phía bệ hạ, đại sự lo gì không thành? Mà quan trọng nhất vẫn là chỗ Thái hậu, bệ hạ hãy suy nghĩ như thế nào mới có thể thuyết phục được Thái hậu đi. Muốn cho Thái hậu tin tưởng Lưu Lăng đã chết, cũng là có chút khó khăn.
Lưu Lập nghĩ đến đó sắc mặt cũng trở nên khó coi:
- Mẫu hậu rất kiêng kị Lưu Lăng, người tình nguyện giải tán Hắc Kỳ Lân quân cũng không muốn có mâu thuẫn gì với Lưu Lăng cả. Nếu như Hắc Kỳ Lân quân còn tại, khống chế cục diện có thể dễ dàng chút ít. Tiên sinh có biện pháp nào có thể làm cho mẫu hậu tin tưởng Lưu Lăng chắc chắn đã chết rồi hay không?
Người mặc áo bào đen suy nghĩ một chút nói:
- Xem ra, ta phải đi gặp Thái hậu cùng với bệ hạ rồi.
Lưu Lập hỏi:
- Nếu tiên sinh bộc lộ thân phận còn có thể dung thân được sao?
Người mặc áo bào đen nói:
- Chỉ cần bệ hạ khống chế được đại cục thì chẳng lẽ còn có kẻ nào có thể gây tổn thương cho ta được hay sao?
- Còn nữa!
Người mặc áo bào đen cười tự phụ nói:
- Nếu như ta có thể ẩn mình tại trong hoàng cung lâu như vậy cũng chưa bị kẻ nào phát hiện thì chẳng lẽ lúc ta muốn đi còn có người có thể giữ được ta lại hay sao? Luận võ công tu vi, bên trong thành Tấn Châu này chỉ sợ không kẻ nào là đối thủ của ta. Tên Hạo Đình ở bên cạnh bệ hạ kia cũng ngăn không được ta, Lang Thanh cũng không bằng ta. Còn Viện giám sát mà bệ hạ nói thì nếu như ta muốn, ta nghênh ngang đi vào thì làm gì được ta? Trời đất bao la, không ai có thể ngăn được bước chân ta cả!
Lưu Lập bị sát khí của đối phương tản mát ra làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh cậu liền khôi phục lại bình thường:
- Tiên sinh, giết vào Hán Vương phủ, chỉ dựa vào tử sĩ có thể đủ hay không?
Người mặc áo bào đen suy nghĩ một chút nói:
- Không phải một tiểu thiếp của Lưu Lăng đang mang thai đó sao? Bệ hạ có thể nói Thái hậu phát một đạo ý chỉ, mang theo rất nhiều phần lễ ban cho đi tới phủ của Lưu Lăng. Ban thưởng nhiều, người tuyên chỉ mang theo nhiều người chút cũng sẽ không làm ai nghi ngờ. Chỉ cần vừa vào vương phủ liền ra tay giết người, trước hết giết Hán Vương phi, sau đó lại giết tiểu thiếp đang mang thai. Các nàng đi lĩnh chỉ cho nên sẽ không sót người nào đâu!
Lưu Lập vỗ tay mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt lúc cậu nhìn hai tiểu thái giám đấu vật với nhau vậy.
- Hay! Có một điều trẫm nghĩ mãi mà vẫn không rõ. Lấy tài năng mưu tính của tiên sinh, làm sao lại sẽ bại bởi Lưu Lăng?
Lưu Lập cao hứng hỏi:
- Bùi Chiến, ngươi có hứng thú làm Binh mã Đại nguyên soái của Đại Hán ta không?
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận