NGUY HIỂM TRÙNG TRÙNG
Thân hình con báo núi này thật sự quá to lớn, Lưu Lăng kiếp trước cũng là một người cuồng động vật hoang dã. Tuy chỉ đi cùng cha mẹ một lần đến công viên động vật hoang dã Đông Hồ Lâm, nhưng vé vào cửa vô cùng đắt, tốn đến nửa tháng tiền thuốc. Nhưng những con vật được coi là động vật hoang dã trong công viên chẳng có gì đáng xem. Đến kiếp này, cũng chưa có bất cứ thông tin nào về loại động vật hung hãn đến hổ dữ, sư tử hay gấu chó cũng phải thấy sợ mà lui này.
Theo tiếng động của mũi tên mà Vương Tiểu Ngưu bắn ra để phát tín hiệu, con báo kia dường như bị âm thanh này kích thích, bỗng nổi cơn điên cuồng gào thét, lao đến một cách hung hãn.
Nhóm thị vệ của Lưu Lăng phản ứng nhanh nhẹn, chỉ trong phút chốc đã giương cung bạt nỏ, tên bắn như trút. Tiếc là con báo khổng lồ kia động tác quá nhanh, những mũi tên được bắn ra, âm thanh vun vút không ngớt, nhưng hầu hết đều cắm trên mặt đất, con báo không mảy may sứt sát đến một cọng lông.
So về tốc độ của đám thị vệ, động tác của Lưu Lăng chậm hơn nửa nhịp. Hắn không phải bị dọa sợ hay nhắm trượt, mà là đang đợi. Con báo đen dường như có linh khí, dễ dàng nhận ra Lưu Lăng là thủ lĩnh dù hắn được che chắn trong thế trận của chúng thị vệ. Không rõ con báo này có hiểu được đạo lý đánh rắn phải đánh dập đầu hay không, nhưng hẳn là nó có ý đồ này.
Lực đạo từ tứ chi của con báo đen này vô cùng mạnh, từng thớ thịt co rút không ngừng, bỗng nó nhảy vụt lên mang theo một mùi tanh hôi nồng nặc, ngoác cái miệng đỏ lòm màu máu lao về phía Lưu Lăng. Mắt thấy Vương gia gặp nguy hiểm, chúng thị vệ trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn có phản ứng trước tiên.
Vút!
Khoảnh khắc con báo ở giữa không trung cách Lưu Lăng chưa đầy hai mét, mũi tên trong tay Lưu Lăng cũng vừa lúc lơi cung bay đi. Với lực đạo và cự ly như vậy, chỉ trong tích tắc mũi tên có thể cắm sâu vào da thịt của nó. Con báo này tuy hung ác, nhưng chưa từng tiếp xúc với con người, nó tự tin với sức mạnh của mình, cho dù là hổ đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của nó. Nhưng nó không biết rằng, sinh vật có vẻ ngoài yếu đuối gọi là con người kia lúc đối phó với thú dữ luôn dùng trí chứ không dùng sức. Tuy dũng mãnh cao ngạo nhưng nó lại không biết rằng dù có to lớn thế nào cũng đâu thể bằng một con voi?
Có lẽ con báo này có chút trí tuệ, nhận ra lực đạo của mũi tên này không hề tầm thường, đột ngột xoay người đối diện với hướng mũi tên đang lao tới và sượt qua với một tốc độ kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng phản ứng của nó vẫn chậm hơn một nhịp, khoảng cách giữa nó và Lưu Lăng quá ngắn, so với mũi tên hắn dốc toàn lực bắn ra, tốc độ còn thua xa
Hắc báo tuy rằng tránh được phần đầu, nhưng không tránh được phần đuôi. Phập một tiếng, mũi tên kia đã cắm sâu vào chân sau của nó một cách hung bạo. Con báo đen nhẹ nhàng đáp đất, chân sau hơi kiễng lên, thương thế hẳn rất nghiêm trọng.
Hắc báo bị thương nhưng không chịu lùi bước, ánh mắt càng trở nên hung hãn. Nó cúi thấp người, nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay Lưu Lăng, chậm rãi bước tới, tựa hồ có chút kiêng dè trước Lưu Lăng.
Bị cặp mắt đỏ như máu kia nhìn chằm chằm, Lưu Lăng cũng không mấy dễ chịu, giống như bị ai đó cầm cung tên nhắm thẳng vào mình trong gang tấc. Tuy rằng cung tiễn vẫn còn trong tay, nhưng sao lại có cảm giác bồn chồn khẩn trương giống như hai bên cùng bại thế này. Lưu Lăng có thể chắc chắn rằng, một tên của mình không thể lấy mạng của con báo, nhưng nếu nó thực sự lao về phía mình, chỉ e khó mà bảo toàn mạng sống.
Chúng thị vệ ai nấy đều vô cùng khẩn trương, tay nắm đao mà run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Đừng sợ, con báo này chưa từng tiếp xúc với người. Tuy là thủ lĩnh trong đám báo nhưng nó chưa từng lĩnh giáo qua thủ đoạn chúng ta. Răng nó có sắc nhọn đến cỡ nào, móng vuốt có lợi hại cỡ nào cũng không thể bằng đao kiếm trong tay chúng ta, bình tĩnh một chút, đợi nó đến gần chúng ta dùng kiếm nhắm vào đầu nó.
Lưu Lăng cười nói trấn an tinh thần của đám hộ vệ.
Nghe Vương gia nói vậy, trong lòng bọn họ thoải mái hơn, tinh thần đang trong trạng thái căng như dây đàn cũng thả lỏng đôi chút, nhưng không thể phủ nhân, tâm trạng ai nấy vẫn đang rất sợ hãi.
- Vương Tiểu Ngưu, con súc sinh này nhắm trúng bổn vương rồi, lát các ngươi tránh ra một bên, để nó đến chỗ ta!
Lưu Lăng thấp giọng ra lệnh
Vương Tiểu Ngưu hoảng sợ nói: - Không thể được, Vương gia cao quý như vậy, sao có thể đối đầu trực diện với loài súc sinh hôi hám này?! Vương gia yên tâm, để thuộc hạ lột da làm thịt nó cho Vương gia nhắm rượu.
Vương Tiểu Ngưu cho dù có sợ hãi đến đâu, cũng không thể không màng đến an nguy của Vương gia. Nghe Lưu Lăng nói vậy, đám thị vệ tưởng rằng Vương gia không hài lòng về mình, bốn mắt nhìn nhau, tay nắm chắc hoành đao, nét mặt tỏ rõ thái độ quyết tử quyết sinh. Lưu Lăng thấy chúng thị vệ hiểu lầm ý mình, bèn cười nói: - Cũng khó trách, các ngươi đứng quá gần lại vướng tay vướng chân, mọi người tách ra một chút, con báo kia lao về phía ai, chúng ta cũng tiện bề ứng cứu.
Vương Tiểu Ngưu ngẫm lại thấy cũng đúng, đám thị vệ đang vây quanh Vương gia, chín người chen chúc tụ lại một chỗ. Con báo này tuy hung dữ, nhưng nếu tách ra thì cũng chỉ bắt được một người. Ngược lại mọi người cứ đóng đám một chỗ thế này, nếu nó nhào tới sẽ có 2, 3 người thành mồi ngon. Trong trường hợp này ưu thế về số lượng không những không thể phát huy, mà còn làm vướng bận tay chân. Nhưng hắn cũng hiểu ra dụng ý của Vương gia muốn dùng mình làm mồi nhử, để đám người kia thuận thế công kích từ bên sườn. Quả nhiên Vương gia muốn tự mình mạo hiểm.
Vương Tiểu Ngưu nghiến răng, tự nhủ sao có thể để Vương gia gặp nguy hiểm?
Nghĩ đến đây, hắn giậm mạnh chân, rời khỏi trận thế đang được bày ra để đối phó với con báo đen đang lao tới!
- Không được!
Lưu Lăng hét lớn, giơ tay kéo hắn ta lại nhưng vẫn chậm một bước, chỉ còn nắm được mẩu tay áo rách của Vương Tiểu Ngưu.
- Bày trận Hoa Mai!
Lưu Lăng hô một tiếng, giương cung lắp tên bắn về phía hắc báo. Con báo kia bị trúng một tên đã thông minh hơn hẳn, chỉ cúi thấp người trừng mắt nhìn đám người, cũng không có ý định xông lên gây khó dễ. Mắt thấy Vương Tiểu Ngưu cầm hoành đao lao đến, con báo bị khiêu khích nổi cơn thịnh nộ, không màng đến vết thương ở chân sau, nhe răng múa vuốt, ánh mắt lộ vẻ hung hãn, lao thẳng về phía Vương Tiểu Ngưu.
Mũi tên của Lưu Lăng cũng kịp thời bay tới, hắc báo ăn đau nhớ lâu, nghe tiếng dây cung lơi tên vang lên, theo bản năng tránh sang bên cạnh. Tuy rằng chân sau trúng tên, nhưng tốc độ của nó vẫn không hề suy giảm, bóng đen của nó nhanh như chớp né sang một bên, mũi tên vốn dĩ nhắm về phía con báo bỗng phập một tiếng cắm trên mặt đất.
Mũi tên này thành công khiến con báo sợ hãi tránh né, cũng cứu Vương Tiểu Ngưu một mạng. So với sức mạnh và tính khí hung hãn của hắc báo kia, Vương Tiểu Ngưu đơn thân độc mã tuyệt nhiên không phải đối thủ. Nhưng hắc báo này bình thường cũng tiêu diệt vô số mãnh thú trên núi Thái Hành, kinh nghiệm chiến đấu có thể coi là phong phú vô song. Thân hình to lớn của nó vừa tránh đi, cái đuôi thô kệch giống như chiếc roi quất mạnh về phía Vương Tiểu Ngưu.
Vương Tiểu Ngưu theo bản năng giơ đao che chắn, cái đuôi thô kệch rắn chắc như chiếc roi sắt quất thẳng vào đao của hắn. Với lực đạo mạnh kinh người, đã quật bay đao của Vương Tiểu Ngưu trong chốc lát. Hắc báo bỗng khựng lại giây lát đổi mục tiêu nhằm ngực hắn mà quất, thân thể Vương Tiểu Ngưu cho dù có tráng kiện đến đâu chịu đòn này cũng không kìm được phải lui về sau vài bước, miệng phun ra một búng máu, thiết giáp bảo vệ trên người cũng không chịu nổi một roi hiểm độc này.
Lưu Lăng lúc này cũng dẫn đám thị vệ chạy đến, bày trận thế Hoa Mai, phân phó hai thị vệ tới kéo Vương Tiểu Ngưu về phía sau. Hai thanh đao thép tựa hồ nương gió lao vun vút về phía hắc báo, ánh mắt nó bỗng trở nên hung hãn, nghiêng mình, cái đuôi lại quất tới một cách hung hãn.
Hắc báo lao tới với khí lực kinh hoàng, tầm nhìn cũng trở nên vô cùng xảo quyệt, đuôi nhắm thẳng tay cầm đao của hai thị vệ mà quất, hai thị vệ bị đánh văng đao không kịp trở tay, cổ tay trúng đòn hiểm, đao bay lên không trung. Hắc báo thắng thế, miệng gào rú, hung hãn xông lên nhằm hướng hai thị vệ bị mất đao kia mà tấn công. Nhưng có Mai Hoa trận xoay chuyển tình thế, mặc dù không còn vũ khí trong tay, nhưng bước chân của hai thị vệ không ngừng lại, vị trí của họ đã được nhanh chóng thay thế bằng những người khác, những mũi đao lại một lần nữa nhằm thẳng vào đầu hắc báo mà chém xuống.
Vèo, vèo, vèo, trong mắt trận Lưu Lăng đã quẳng cung tiễn đi nhưng cổ tay lại giấu một cái nỏ tí hon, những mũi tên nhỏ bé từ nỏ lao về phía hắc báo trong nháy mắt.
Sau khi tên bắn từ nỏ phát ra những tiếng trầm đục, Lưu Lăng kinh ngạc khi thấy uy lực của nỏ không mảy may tổn hại đến một miếng da sợi lông của hắc báo.
Hắc báo bị khơi dậy thú tính, không quản vết thương trên người, lập tức bổ nhào vào hai thị vệ. Còn chưa kịp động thủ, một đao của Lưu Lăng đã nhanh chóng chém vào vai nó.
Thanh loan đao xanh biếc được chế tạo từ chất liệu thép thiên thạch của thảo nguyên, sắc bén vô cùng. Một đao này sức lớn lực mạnh, cắm sâu vào vai con báo. Máu tươi phun trào, hắc báo gầm lên một tiếng, quay lại cắn ngược thanh loan đao trên vai, một tiếng nứt vang lên, thanh loan kia không chịu được đòn thầm rên rỉ.
Lưu Lăng rút đao về, hai tay dùng sức, thanh đao sắc bén trong miệng hắc báo nhúc nhích đôi chút, máu thịt trong miệng mơ hồ. Con báo bị đau chợt buông lỏng miệng ngậm đao, lại bổ nhào về phía trước, lao về phía hai thị vệ, há miệng nhằm phía cổ Lưu Lăng mà cắn.
Thanh loan đao của Lưu Lăng quá dài, đã không thể quay lại kịp. Hắn quyết đoán vứt đao xuống, hô to một tiếng, hai tay chuẩn xác chộp vào miệng hắc báo. Bụp một tiếng, Lưu Lăng bị hắc báo quật té nhào xuống. Thương tích của hắc báo năm lần bảy lượt đều do Lưu Lăng mà ra, nên nó cho rằng Lưu Lăng là kẻ thù lớn nhất của mình, mặc kệ đám thị vệ kia, chỉ chăm chăm một mực nhằm vào Lưu Lăng. Dù lực đạo hai cánh tay Lưu Lăng có nặng đến mấy trăm cân, nhưng lúc này cũng khó có thể nhúc nhích
Hai cánh tay Lưu Lăng ghìm chặt miệng hắc báo, không cho nó cắn xuống. Móng vuốt khổng lồ của hắc báo ấn chặt trên vai Lưu Lăng, đầu lắc lư liên tục hòng thoát khỏi đôi tay của Lưu Lăng.
Trong thời khắc sinh tử, hai thị vệ còn lành lặn dùng đao chém tới tấp vào hắc báo, con báo quá đau đớn, toan trốn chạy, kéo lê Lưu Lăng một đường trên đất.
Trong thời điểm mấu chốt, rốt cục Hoa Linh cũng dẫn binh ứng cứu, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Hoa Linh nhanh chóng rút tên lắp vào cung, tuy rằng mục tiêu trước mắt vô cùng to lớn, nhưng lúc này đang treo Lưu Lăng lủng lẳng bên mình, nên không dám tùy tiện động thủ.
Mắt thấy hắc báo cắp Lưu Lăng hướng về phía cây đại thụ, Lưu Lăng khó khăn lắm mới cử động được phần eo, hắn gập chân sau đó đạp thật mạnh vào bụng con báo, đây có thể coi là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể nó, bị Lưu Lăng đạp một đạp, trong cơn đau đớn không thể xoay người lại ngay.
Nó không thể, nhưng Lưu Lăng có thể, hắn đã kịp xoay người lại.
Lưu Lăng xoay người cưỡi hắc báo trên lưng, hai tay ghì chặt, hung hăng ấn dập đầu con báo xuống, sức nặng ngàn cân, như phá núi mở đường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận