Nghe những lời Mẫn Tuệ nói, lòng Lưu Lăng không khỏi rung động. Không biết vì sao, lửa giận trong lòng hắn bỗng nhiên tiêu tan đi không ít. Có lẽ là vì Mẫn Tuệ, có lẽ là bởi vì những lời nàng đã nói.
Nhìn những bức quân lệnh mình viết, Lưu Lăng quyết định đem những quân lệnh lúc trước xem kĩ lại một lần. Hắn quay đầu lại mỉm cười nhìn Mẫn Tuệ nói: - Trễ lắm rồi, nàng ngủ trước đi, đừng chờ ta!
Chiếc răng khểnh xinh xinh của Mẫn Tuệ lộ ra, cười cười nói: - Qua cơn buồn ngủ rồi, ngủ không được nữa. Nô tì đi pha trà cho Vương gia.
Lưu Lăng biết cô gái nhỏ này thoạt nhìn tuy có vẻ dịu dàng nhưng kỳ thực là một người có chủ kiến. Nàng nếu không chịu ngủ, không muốn ngủ thì cho dù mình có mang nàng ấn lên giường, nàng cũng không ngủ.
- Được. Pha trà. Chỉ là...
Lưu Lăng dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt Mẫn Tuệ có chút nghi vấn cười nói: - Đừng bỏ thuốc!
Mẫn Tuệ đỏ mặt, không dám nói lời nào, cúi đầu thu dọn dụng cụ pha trà rời đi. Lưu Lăng nhìn bộ dạng bận rộn của Mẫn Tuệ, sự bực bội trong lòng càng phai lợt đi. Lúc trước hắn quả thật rất tức giận. Lần đầu tiền hắn tức giận đến nỗi gần như không khống chế nổi tâm tình của mình. Hắn biết đứng ở vị trí của mình bây giờ, hắn sớm đã không thể bày ra ngoài sự hỉ nộ. Nhưng theo chính như những gì hắn đã nói, hắn không phải là một thánh nhân vạn phép, lửa nước không thể xâm phạm. Lần giận dữ bất ngờ này xem như là một loại biểu lộ tính tình đi vậy.
Kỳ thật, nói thật lòng, sự tức giận của hắn cũng không nhiều mà là thất vọng nhiều hơn. Thất vọng đối với Vương Bán Cân, thất vọng đối với chính mình. Mấy câu của Mẫn Tuệ tuy rằng đơn giản và chuyện của Vương Bán Cân cũng không liên lụy gì nhưng lại chạm đến chỗ tận sâu trong lòng hắn. Hắn đột nhiên nghĩ đến. Lẽ nào sự yêu cầu của mình đối với thuộc hạ đã hà khắc quá mức rồi sao? Mình giống như là bậc cha mẹ, tất cả mọi chuyện đều phải an bài thỏa đáng, những đứa con không có con đường để chính mình phát huy và có lẽ sẽ sinh ra một chút tâm lý phản nghịch đây mà.
Vương Bán Cân lúc đó lẽ nào không hề nghĩ tới đây có khả năng là cái bẫy của người Đảng Hạng sao? Có thể hắn chỉ muốn biểu hiện ra điều gì đó, tuyên bố hắn có thể làm ra chuyện tốt hơn.
Lưu Lăng cười cười, dùng đến hình ảnh cha mẹ và con cái để so sánh với mối quan hệ của các tướng quân với chính mình. Không biết có thích hợp hay không nhưng ngẫm lại cũng không sai khác là mấy. Vương Bán Cân muốn đánh để có được một trận thắng đẹp, không phải là cho mình xem sao? Việc đó cùng đạo lý với việc đứa trẻ khoe thành tích trước mặt cha mẹ.
Cũng không thể một gậy mà đánh chết đứa trẻ không đạt yêu cầu được.
Nghĩ đến đây, Lưu Lăng liền đem bức quân lệnh vừa viết xong lúc nãy vo thành cục xoay người ném vào lò lửa nhỏ mà Mẫn Tuệ vừa mới nhóm. Ngọn lửa lập tức cháy bùng lên.
- Lệnh, Tam Giang hầu Trình Nghĩa Hậu suất quân tấn công Tuy Châu, Ngân Châu để hóa giải áp lực ở Lam Châu.
- Lệnh, Tấn Châu thông thủ Mậu Nguyên chỉnh đốn binh mã, hết sức chú ý đến cục diện Lam Châu. Một khi không ổn liền lập tức xua quân lên phía Bắc, bố trí canh phòng ở Tĩnh Châu, Thạch Châu, không được để quân Đảng Hạng vây khốn Thái Nguyên.
- Lệnh, Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân viết lại quá trình và tự kiểm điểm việc xuất quân bại trận phái người đưa tới Triệu Châu, giáng hai cấp, phạt bổng hai năm, tạm thời giữ lại chức vụ Trấn Tây quân Nguyên soái. Nếu như lại có hành động không khôn ngoan dẫn đến toàn quân hao tổn, nhất định chém không tha! Từ hôm nay trở đi, Trấn Tây Quân phàm điều động hai vạn binh mã trở lên nhất định phải do hai người Vương Bán Cân và Chu Diên Công đều đồng ý mới thi hành.
Sau khi viết xong ba điều này, Lưu Lăng tiếp tục cất bút viết thư cho Chu Diên Công.
Thư chỉ mới viết thì liền không thể viết tiếp được nữa. Lưu Lăng không biết dùng lời lẽ như thế nào để an ủi tán dương Chu Diên Công. Từ hai năm trước sau khi lão Tể tướng Lư Sâm vì nguyên nhân sức khỏe mà từ từ buông tay với triều đình. Chu Diên Công bây giờ đã thay thế lão trở thành quan văn đứng đầu. Mặc dù không có danh xưng Tể tướng nhưng quyền hành lại là của Tể tướng, có thể nói hiện giờ đây là nhân vật không thể thiếu trong triều đình Đại Hán. Đưa hắn từ trong triều đình kéo ra chốn biên quan, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Như lão tướng Vương Bán Cân tung hoành sa trường nhiều năm như vậy cuối cùng lại nhờ đến một văn nhân tới cứu, kỳ thật trong ý nghĩa nào đó là sự sỉ nhục đối với đám quân nhân và cũng là vinh quang của Chu Diên Công.
Quan cao chức trọng, những thứ Chu Diên Công nên có được Lưu Lăng đều đã cho hắn không ít. Lưu Lăng đối đãi với Chu Diên Công như quốc sĩ. Chu Diên Công dùng tư cách của quốc sĩ báo ân. Giữa hai người bọn họ kỳ thật đã không cần dùng những thứ tiền tài vàng bạc này nọ để biểu hiện bất cứ cái gì. Nhưng thứ Chu Diên Công theo đuổi chính là làm phụ tá cho Lưu Lăng trở thành thiên hạ chí tôn, phụ tá cho Đại Hán trở thành thiên hạ lớn mạnh nhất. Đây là giấc mơ của hắn, là thứ mà hắn theo đuổi.
Cuối cùng trong bức thư Lưu Lăng chỉ viết một câu, hàn huyên mười mấy chữ mà thôi.
Nhưng khi Chu Diên Công tỉnh lại đọc được những lời này thì lại thoải mái mà cười, cười ra nước mắt.
- Nếu như còn coi thường sự sống chết như thế, cô tuyệt sẽ không lập bia cho ngươi.
Sau khi Lưu Lăng xử lý xong những việc trong tay mình thì đêm cũng đã khuya lắm rồi. Ánh nến trên xe ngựa vẫn sáng ngời như cũ và Mẫn Tuệ cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà nằm ngủ gục trên bàn. Những ngón tay ngọc ngà thon thon của nàng vẫn còn đặt trên nghiên mực duy trì tư thế mài mực. Cánh mũi xinh xắn nhẹ nhàng lay động. Ngủ nhưng lại có vẻ không an tâm, giữa đôi lông mày khẽ nhíu lại thoạt nhìn dường như là có tâm sự gì đó. Lưu Lăng vươn người ngồi thẳng lưng, những khớp xương trên thân thể cứ ba ba kêu lên. Hắn quay đầu lại nhìn Mẫn Tuệ cười cười, ôm nàng đặt lên trên giường.
Mẫn Tuệ mở đôi mắt ngái ngủ mông lung áy náy nhìn Lưu Lăng, há miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại bị cánh môi Lưu Lăng khóa lại.
- Ngủ ngoan. Đừng nói điều gì cả.
Đắp chăn cho Mẫn Tuệ, Lưu Lăng nhìn đồng hồ cát xem chừng thời gian cũng đã khoảng ba giờ sáng. Tuy cảm giác có hơi mệt mỏi nhưng nghĩ đến cách lúc trời sáng cũng không còn bao lâu nữa, dứt khoát không cần phải ngủ nữa. Hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống, thuận tay lấy thanh loan đao ở trước cửa xe ngựa xuống.
Trên khoảng đất trống cách xe ngựa không xa, Lưu Lăng mang trường bào cất đi, chạy chậm trước vài vòng vận động sau đó bắt đầu luyện tập đao pháp. Nói là đao pháp nhưng kỳ thật hắn luyện đao như vậy cũng không thấy có ghi chép trong sách võ thuật gì đáng nói. Đao pháp của hắn đều căn cứ vào lúc đối đầu với quân địch trên chiến trường mà nghĩ ra. Cho nên thoạt nhìn động tác dứt khoát sáng tỏ nhưng uy lực lại không thể khinh thường được.
Hắn luyện đao, không phải dựa theo một bộ sách võ thuật để tập mà lúc hắn luyện đao, trong đầu liền bắt đầu tưởng tượng ra kẻ thù sẽ dùng chiêu thức và binh khí gì để tấn công mình, sau đó đao trong tay hắn sẽ tìm sơ hở của đối phương mà phá giải nó. Cho nên lúc hắn luyện đao, động tác không hề liên tục, thấu triệt. Người khác xem hắn luyện đao cũng rất khó để nhìn thấu đao pháp của hắn có bao nhiêu tinh xảo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận