Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 388: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯỜI NHÀM CHÁN
Khai Phong tuy rằng hình dáng bên ngoài không có gì thay đổi, nhưng nó sớm không còn là tòa đô thành tượng trưng cho quyền lợi cao nhất của Sài Vinh nữa rồi. Từ khi Sài Vinh băng hà, quyền lực trung tâm của Đại Chu biến thành cơn lốc xoáy quyền lợi. Quá nhiều người muốn làm chủ Khai Phong, và cũng có nhiều người chết trong dục vọng này.
Không nghi ngờ chút nào, tình hình trước mắt thì Tiết Độ Sứ Bùi Chiến của Định An quân là người có khả năng thắng lớn nhất. Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế là do y lập nên, cho nên giữa y và tiểu Hoàng đế có qua có lại mới toại lòng nhau, phong Bùi Chiến là Chu vương. Chu vương, ai mà biết được đến khi nào thì chữ vương kia được đổi thành chữ đế? Trong lịch sử những người chơi trò lập Hoàng đế đều là những nhân vật trí dũng kiệt xuất, ví dụ như Đổng Trác, không nói đến kết cục cuối cùng là như thế nào, nhưng tối thiểu gã từng ngông cuồng tự đại. Tỷ như Hạng Võ, Sở Hoài Vương còn không phải con rối do hắn bày biện sao. Nhưng cả hai ví dụ này đều báo điềm xấu, bởi vì hai con người kia kết cục cuối cùng đều không diễn ra như trù tính của bọn họ.
Bùi Chiến ủng hộ lập Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế, nhưng tiểu Hoàng đế đã biến mất.
Bùi Chiến phái người điều tra, rốt cuộc là ai mà dám to gan, lén đem tiểu Hoàng đế ra khỏi cung. Bùi Chiến muốn làm Hoàng đế đấy, nhưng ủng hộ việc lập Sài Tông Nhượng làm Hiển Nguyên Hoàng đế cũng chính là chuẩn bị những bước đầu tiên cho việc y đăng cơ mà thôi. Sài Vinh có hậu thế, nếu như y giết huynh đệ Sài Tông Huấn để mình đăng cơ, thì ngay lập tức sẽ trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích. Nếu như nói Hổ Bí Đại Tướng quân La Húc ủng hộ việc lập Sài Tông Huấn làm Hoàng đế là từ sự trung thành với di nguyện của Chu Thế Tông Sài Vinh thì việc làm của Bùi Chiến lại xuất phát từ tư tâm.
Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đã biến mất, tin tức này làm cho Bùi Chiến nổi trận lôi đình. Y vô cùng tức giận... nhưng cũng rất phấn khích
Tức giận bởi vì những thủ hạ của mình đều là lũ ăn hại, không ngờ đại nội thị về hoàng cung mà không trông nổi một đứa trẻ. Phấn khích bởi vì, y ngửi được cơ hội đang đến với mình. Nếu như Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đã chết, sau đó lại loại trừ Sài Tông Huấn bị La Húc lợi dụng, như vậy việc y danh chính ngôn thuận đăng cơ chẳng phải là sự thật như nước chảy trên sông sao? Bất kể là kẻ nào trộm đi Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế, thì đối với Bùi Chiến đây không phải là tin tức xấu, chỉ cần tìm được nó, giết nó, tiếng xấu này tùy tiện sẽ bị đổ lên vai một người khác, sau đó Bùi Chiến lại tỏ ra đau buồn và muốn báo thù vì sự ra đi của tiểu Hoàng đế, như vậy y sẽ đường đường chính chính đăng cơ Hoàng đế, quả thực là người trộm đi tiểu Hoàng đế kia đã tạo cho y một cơ hội. Nếu như không nắm lấy thì quả thực là rất thất lễ với người đem đến đại lễ này!
- Tra!
Nhất định phải tra ra tung tích của Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế! Sau đó giết nó, nhất định phải giết nó!
Việc này, Bùi Chiến giao cho Lý Thiên Phương đi làm. Lý Thiên Phương là đại tướng tâm phúc được Bùi Chiến tín nhiệm nhất, nếu không Bùi Chiến cũng không đem Khai Phong giao cho gã, còn cho gã một trăm nghìn đại quân. Chiếm cứ Khai Phong, trong tay có con tin là tiểu Hoàng đế, còn là đại tướng có một trăm nghìn quân, Lý Thiên Phương đã có đủ điều kiện tự lập. Nhưng gã đối với Bùi Chiến vô cùng trung thành và tận tâm, chưa từng có ý nghĩ phản chủ. Lấy thực lực của gã bây giờ, chỉ cần buộc tiểu Hoàng đế hạ chiếu thư, đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Lý Thiên Phương gã, há chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao? Làm như vậy, thoạt nhìn rất đơn giản, rất có lời, nhưng Lý Thiên Phương không phải là kẻ ngu. Ngay cả Bùi Chiến cũng không dám ngồi vào đó, gã dám sao?
Nếu như gã thực sự buộc Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế thoái vị nhường ngôi, như vậy Lý Thiên Phương gã sẽ trở thành đối tượng cho người đời phỉ báng. Đừng nói đến việc Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ ở một bên nhìn chằm chằm, Bùi Chiến cũng sẽ buông Ký Châu không đánh, ngay lập tức thống lĩnh đại quân quay trở về Khai Phong phủ. Bùi Chiến có trong tay bốn trăm nghìn đại quân, Lý Thiên Phương không cho rằng mình so với Triệu Thiết Quải còn mạnh hơn.
Lý Thiên Phương thong thả thưởng thức trà, nhìn dáng vẻ của gã vô cùng tự tại, dường như không hề lo lắng Bùi Chiến ở phương Bắc gặp vấn đề gì. Bùi Chiến là chủ tử của gã, nếu như chủ tử xảy ra vấn đề gì, thì kẻ thủ hạ như gã chẳng nhẽ lại là cơ hội lớn. Không phải suy nghĩ nhiều, dĩ nhiên câu trả lời được khẳng định đó là Bùi Chiến chết trận thì gã mới là người được lợi lớn nhất. Làm nhân vật số hai của Định An quân, Bùi Chiến nếu như chết, Định An quân sẽ là của người nào? Khai Phong là của người nào? Thiên hạ Đại Chu là của ai?
Là của Lý Thiên Phương gã đấy!
Lòng trung thành sao?
Đó là bởi vì lợi ích của sự phản bội còn chưa đủ lớn.
- Đã mấy tháng rồi, vị tiểu chủ tử kia của chúng ta vẫn không có một tin tức gì, thật không biết Vũ Tiểu Lâu làm việc như thế nào!
Lý Thiên Phương ra vẻ tức giận nói.
Tào Khâm Ngọc quân sư của Lý Thiên Phương cau mày nói: - Hầu gia, tôi cứ có cảm giác, cảm thấy Vũ Tiểu Lâu người này có vấn đề. Gã là người vô cùng trung thành với Sài gia, nhưng Hầu gia lại khiến gã phụ trách đi tìm Bệ hạ, chỉ sợ gã thực sự sẽ tìm được mất. Nếu như Bệ hạ thực sự hồi cung, e rằng kế hoạch của Hầu gia sẽ phải hoãn lại.
Lý Thiên Phương được phong tước Dũng Võ Hầu, Tào Khâm Ngọc vẫn thích dùng tước vị để xưng hô với gã, mà không phải quân hàm.
Lý Thiên Phương nói: - Nguyên Mưu, ngươi có cảm thấy Vũ Tiểu Lâu sẽ tận tâm tận lực giúp chúng ta đi tìm tiểu chủ tử?
Tào Khâm Ngọc gật đầu nói: - Khi tiên đế còn tại vị, Vũ Tiểu Lâu vô cùng được sủng ái, ở trong Hoàng thất ngay cả Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc xem ra còn không bằng. Nếu không phải lúc trước vô tình chọc giận tiên đế, bị trượng trách sau đó bị bắt giam vào thiên lao, có gã trong Hoàng cung mà nói..., ngay cả Bùi Viêm và Từ Trung Hòa những kẻ tiểu nhân gian nịnh kia cũng không thể lừa dối được lâu như vậy. Tôi luôn luôn nghĩ, Chu vương Điện hạ lúc trước đem Vũ Tiểu Lâu phóng thích từ trong thiên lao ra, hình như có phần hơi qua loa đại khái.
Lý Thiên Phương khoát tay nói: - Nguyên Mưu, đừng có ở sau lưng Chu vương Điện hạ mà nói chuyện thị phi. Điện hạ trí tuệ như biển, mưu tính sâu xa, ta và ngươi- những tục nhân không thể thấu hiểu hết được.
Tào Khâm Ngọc cười nói: - Hầu gia của tôi, lúc này cũng chỉ có hai chủ tớ chúng ta, người sợ cái gì chứ.
Lý Thiên Phương cười nói: - Ngươi là người to gan lớn mật lắm nhé, ngươi có tin ta sẽ đi nói lại những lời ngươi vừa nói với Chu vương Điện hạ hay không?
Tào Khâm Ngọc khom người nói: - Hầu gia, người sẽ không nỡ đâu.
Lý Thiên Phương dùng ngón tay chỉ vào Tào Khâm Ngọc: - Ngươi ấy à, cứ luôn như vậy, đúng là lợn chết không sợ nước sôi... Ngươi nói Vũ Tiểu Lâu này không đáng tin cậy, ban đầu ta cũng từng có suy nghĩ như vậy. Chỉ có điều sau này khi biết Chu vương hứa hẹn với gã một chuyện, thì ta mới hiểu được câu nói kia quả nhiên là lời nói chí lý.
- Câu nói gì?
- Trung thành là vì lợi ích của sự phản bội chưa đủ lớn!
Tào Khâm Ngọc tâm lý bị chấn động một phen, trong lòng nghĩ đến không phải là tò mò Bùi Chiến hứa hẹn với Vũ Tiểu Lâu chuyện gì, mà là nghĩ đến mình, bản thân mình trung thành với Lý Thiên Phương, hôm nay Lý Thiên Phương nói ra những lời này, liệu có phải là đang hoài nghi mình?
Nhìn thấy vẻ mặt của y khác thường, Lý Thiên Phương lập tức hiểu trong lòng của y đang suy nghĩ gì. Lý Thiên Phương nâng chum trà lên nhấp nhẹ một miếng rồi nói:
- Nguyên Mưu, ngươi không cần phải suy nghĩ gì hết, ta luôn tin tưởng ngươi. Tuy rằng ta không biết trung thành là cái gì, nhưng ta tin tưởng ngươi, ta có thể cho ngươi những quyền lợi lớn nhất có thể. Ngươi cũng có thể lấy được nhiều thứ từ chỗ của ta đấy, cho nên ta sẽ không hoài nghi sự trung thành của ngươi đối với ta.
Sau khi Tào Khâm Ngọc nghe xong lời này, trong lòng có chút lạnh giá nhưng ngay lập tức lấy lại tâm thế thoải mái.
- Không biết Chu Vương hứa hẹn gì với Vũ Tiểu Lâu?
- Phong hầu! hơn nữa Chu Vương cho phép Vũ Tiểu Lâu chọn một người là con cháu trong gia tộc làm con thừa tự, tước vị cha truyền con nối. Nói cách khác, Tiểu Vũ Lâu có thể thành lập một gia tộc của riêng mình. Thành lập một thế gia, đây là một chuyện trọng đại và vinh quang đến cỡ nào.
Gã cười có chút khinh thường và nói: - Đối với một thái giám mà nói, đây quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống, còn là chiếc bánh lớn có nhân thơm ngào ngạt. Vũ Tiểu Lâu, chắc chắn sẽ không bỏ qua một chuyện tốt như vậy. Ngẫm kĩ đi, một thái giám được phong hầu, lập gia tộc, đời này hắn còn mơ ước xa vời gì nữa.
Tào Khâm Ngọc sửng sốt, không ngờ Chu vương lại dùng lợi ích lớn như vậy để dụ người. Điều mấu chốt là Vũ Tiểu Lâu, hắn có giá trị đến như vậy sao?
- Chớ xem thường Vũ Tiểu Lâu!
Lý Thiên Phương thản nhiên nói: - Nếu như ai xem thường hoạn quan, thì là thiệt thòi đấy. Gã... là một nhân vật tàn nhẫn, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống. Lúc trước tiên đế không giết bỏ gã còn không phải vì tiếc kỳ tài sao? Lúc trước tiên đế không chịu dùng gã chẳng phải vì dã tâm của gã quá lớn hay sao? Một thái giám mà dã tâm quá lớn, há chẳng phải là mối họa à?
Tào Khâm Ngọc có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Y muốn hỏi, một thái giám, cho dù có được phong hầu, cho dù có được nhận một đứa con trai làm con thừa tự thì cũng vẫn là một thái giám thôi. Tước vị, của cải, gia tộc và nhiều thứ khác nữa, đối với hắn không có quan hệ quá lớn. Vũ Tiểu Lâu là người dễ bị mua chuộc như vậy hay sao? Câu trả lời cũng chỉ có hai, hoặc là có, hoặc là không có, Tào Khâm Ngọc tình nguyện tin tưởng câu trả lời thứ hai, bởi vì tuy là trên danh nghĩa thì y trung thành với Lý Thiên Phương nhưng trong lòng cũng không đành nhìn cảnh Hoàng tộc Sài thị tuyệt hậu. Dù sao thì y cũng là con dân Đại Chu, dù sao thì phụ thân của y cũng từng làm quan trong triều Đại Chu.
Khai Phong Tú Nguyệt lầu, chỉ nghe thoáng qua cái tên đã làm cho người ta nghĩ ngay đến một thanh lâu. Nhưng trên thực tế, suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm, Tú Nguyệt lầu chỉ là một quán rượu, hơn nữa là một trong ba quán rượu nổi tiếng nhất trong thành Khai Phong. Tửu lầu này khai trương ba năm trước, nghe nói chủ nhân của nó là một thương nhân Nam Đường, bởi vì bị triều đình Nam Đường bức bách nên đã mang theo vợ con lẩn trốn tới Đại Chu. Bươn trải ở Khai Phong phủ, sau đó mới mở ra Tú Nguyệt lầu này. Người từng đi qua đô thành Kim Lăng của Nam Đường đều biết ở Kim Lăng này quả thực có một Tú Nguyệt lầu. Ông chủ của Tú Nguyệt lầu họ Cơ, bởi vì không muốn để cho mọi người biết tên thật của mình nên đổi tên thành Cơ Vô Danh.
Cơ Vô Danh năm nay ngoài ba mươi tuổi, thoạt nhìn là con người hòa khí mập mạp. Đối với mọi người thì vô cùng hòa nhã, bất kể người đến Tú Nguyệt lầu là người bình thường hay quan lại quyền quý thì y cũng vẫn chào đón bằng khuôn mặt tươi cười, không có trông mặt mà bắt hình dong. Y buôn may bán đắt, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi mà Tú Nguyệt lầu đã nổi tiếng gần xa.
Đầu bếp của Tú Nguyệt lầu, nghe nói là ngự trù mà Cơ Vô Danh bỏ ra một số tiền lớn đoạt ra từ Hoàng cung Nam Đường. Còn việc y dùng thủ đoạn như thế nào để đem ngự trù lén tới đây, thì cái này không thể đoán được. Y đắc tội với Hoàng thất Nam Đường, nếu như đã có thể tự mình lẻn ra khỏi Nam Đường, vậy lén đem theo một người ra thì tin rằng cũng không phải là việc khó gì.
Cơ Vô Danh trộm người vô cùng chuyên nghiệp, nhất là trộm người ở trong Hoàng cung ra ngoài.
Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế Sài Tông Nhượng chính là y lén mang ra ngoài từ Hoàng cung Đại Chu được canh gác cẩn thận, không còn nghi ngờ gì nữa, y chính là người của viện Giám sát Đại Hán, còn cái danh phú thương Nam Đường kia, bất quá cũng chỉ là lời nói dối cao minh mà thôi. Đi qua Kim Lăng của Nam Đường mọi người đều biết có Tú Nguyệt lầu, nhưng chẳng có ai trong thời đại loạn lạc này mà từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Kim Lăng để chứng thực một chuyện nhàm chán này.
Người nhám chán này có, người này trong mắt người khác luôn nhàm chán như vậy, nhàm chán một cách ác nghiệt.
Hắn chính là Vũ Tiểu Lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận