Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 271: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
TỰ GIẢI QUYẾT CHO TỐT
- Dù sao chúng ta cũng đã chịu ân tình của cô cô, không giúp nàng giải quyết khó khăn đã bước đi, khó tránh khỏi băn khoăn trong lòng. Tiên Duyên Nhân Gian là do hắn niêm phong, hiện giờ hắn không ở Thái Nguyên, ai dám xé giấy niêm phong trên cửa chính Tiên Duyên Nhân Gian? Gia Nhi, ta nhớ đã từng nói với ngươi, nhận ủy thác của người ta thì phải giúp họ làm việc, không thể thất tín.
Trần Tử Ngư nghiêm trang nói.
Gia Nhi nhai nhai miệng nói: - Không phải đều nghe theo lời nói của tiểu thư hay sao? Lão gia gửi hai phong thư đến đây thúc giục người trở về, người còn chưa gấp thì em càng không cần vội.
Trần Tử Ngư cười nói:
- Phụ thân gửi thư nói ta không cần vội vã trở về Hưng Khánh phủ, qua miệng em sao lại thành thúc giục ta trở về rồi? Phụ thân hiện giờ ở Kỳ Liên Sơn giằng co với người Khiết Đan, em còn không biết khí trời ở Kỳ Liên Sơn sao? Nơi này có lạnh hơn nữa thì so với Kỳ Liên Sơn cũng còn tốt hơn nhiều. Nơi đó mới thật sự là nước đóng thành băng nếu như em có ý khác ta liền theo em, chúng ta bây giờ lập tức quay đầu đi tây bắc.
Gia Nhi nói: - Em không muốn đi Kỳ Liên Sơn đâu, hơn mười vạn đại lão gia tụ tập ở đó chúng ta đi làm gì? Lão gia trị quân nghiêm khắc, nữ nhân tuyệt đối không được vào quân doanh, chúng ta cho dù có đi đến đó, chỉ sợ cũng sẽ bị lão gia đuổi đi. Lão gia hiện giờ không ở Hưng Khánh phủ, sợ chúng ta trở về gặp chuyện gì đó không có thể giải quyết được, em biết, nhưng thời tiết giá lạnh này ở lại Thái Nguyên có gì không tốt, sao cứ phải hứng gió Tây Bắc chạy tới Đại Chu xa cả ngàn dặm, em chỉ sợ thân thể tôn quý của tiểu thư không chịu nổi thôi.
Trần Tử Ngư nói thầm trong lòng: - Ta lại muốn đi, Lư Ngọc Châu có thể vượt ngàn dặm xa xôi đến Ngọc Châu tìm hắn, ta lại không thể đi Đại Chu sao? Vì sao nàng đi được còn ta thì không? Luận thân phận, ta là con gái của Đại tướng quân Đại Hạ còn Lư Ngọc Châu chỉ là con gái của Tể Tướng Đại Hán mà thôi. Tôn quý thì cũng giống nhau, ta không tin mình không làm được.
Nàng lau vệt nước mũi chảy ra, nói: - Chúng ta lần này đi Đại Chu, kỳ thật là ta muốn nhìn xem hiện giờ Đại Chu rốt cuộc đã loạn thành cái dáng gì rồi, nếu thật sự có cơ hội, chúng ta lập tức viết thư cho phụ thân, để người đề nghị với Quốc chủ nhanh chóng xuất binh tấn công Đại Chu, không thể để tất cả tiện nghi đều bị hắn chiếm hết được...
Gia Nhi vểnh môi: - Thật là đường hoàng!
Trần Tử Ngư ngượng ngùng cười nói: - Gia Nhi tốt, coi như là em đi theo giúp ta đến phía nam đi dạo một chút không được ư?
Gia Nhi nói: - Không phải em vẫn cùng đi với người đó sao, cho dù cằn nhằn mãi cũng không được ích gì. Chỉ là tiểu thư của em à, đã quá trưa rồi, nếu chúng ta còn không tìm thấy nơi để ăn cơm, em thì không thành vấn đề nhưng không biết con lừa này còn có thể chịu được nữa hay không.
Trần Tử Ngư cười nói:
- Ta còn không biết em hay sao! Chúng ta lại đi tiếp, chắc không còn bao xa nữa sẽ có thôn trấn. Với đồn điền của Đại Hán bây giờ, nhiều nhất là năm mươi dặm sẽ có thôn trấn, chúng ta đã đi được hơn nửa ngày rồi, chắc không còn bao xa nữa sẽ đến được nơi có đồ ăn.
Gia Nhi nói: - Chỉ mong như vậy, trời u u ám ám, không biết tuyết rơi hay không, chỉ hy vọng vận khí của chúng ta ngàn vạn lần đừng có đen đủi như vậy.
Nàng đang nói thì một bông tuyết chao liệng hạ xuống, vừa đẹp đậu lên chóp mũi đỏ ửng của Gia Nhi.
Gia Nhi cười xấu hổ nói: - Không phải là do em nói đến tuyết thì lập tức có tuyết rơi đâu.
Bông tuyết càng rơi càng nhiều, càng rơi xuống càng nhanh, hai người liều mạng thúc lừa, mà giống súc sinh này từ trước đến nay vẫn không chịu nghe lời, càng thúc nó, ngược lại nó càng đi chậm. Không bao lâu sau, hai người đã biến thành người tuyết, ngồi trên lưng lừa, vẻ mặt đầy oán khí chậm rãi bước đi.
Ở cách đó ngàn dặm, trong thành Tấn Châu, Lưu Lăng hắt hơi một cái, đứng dậy đóng chặt cửa sổ.
Cho đến sang năm sẽ không có chiến sự, bình thường ở Tấn Châu chuyện luyện binh đã có bọn Đỗ Nghĩa lo, Lưu Lăng ngược lại rảnh rỗi đến mức nhàm chán. Tùy tiện đi lòng vòng khắp Tấn Châu cũng không thấy cảnh sắc nào đáng lưu luyến. Mùa đông vốn tiêu điều, tòa thành thị này lại gần như là một tòa pháo đài, đường phố tuy nhiều nhưng không có danh thắng gì.
Hắn chọn cách chui vào thư phòng đọc sách, cũng rất tự tại.
Kỳ thật nguyện vọng lớn nhất ở kiếp trước của Lưu Lăng rất đơn giản, kiếp trước của hắn tuy ngắn ngủi, nhưng cả đời đều mang bệnh. Nguyện vọng duy nhất của hắn khi đó là có thể xuống giường đi lại nhiều một chút, là tự đi lại bằng đôi chân của mình mà không phải ngồi trên xe lăn được cha mẹ đẩy đi. Kiếp này nam chinh bắc chiến hối hả ngược xuôi, nguyện vọng kiếp trước đã được thực hiện, chỉ có điều, hắn lại càng ngày càng hoài niệm cuộc sống nhàm chán ngày ngày nằm trên giường đọc sách như kiếp trước.
Đọc sách được một lát, có lẽ do chậu sưởi quá gần người, sau khi được ấm áp, cơn buồn ngủ lại kéo tới. Trong lúc bất tri bất giác, hắn ngủ thiếp đi. Lưu Lăng đang mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình trở về kiếp trước, thân thể bình phục, cường tráng giống như một con nghé con, không bao giờ để cha mẹ phải vất vả tiếp nữa. Hắn mơ thấy mình chạy điên cuồng trên một đồng cỏ xanh, mơ thấy mình đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng rổ, mơ thấy mình đến Thiên An Môn, đến Thái Sơn, đến Tam Á, đến Đại Thảo Nguyên, đến rất nhiều rất nhiều nơi khác nhau. Trong lúc ngủ mơ, hắn nhìn thấy cha mẹ nhìn đứa con của họ vui vẻ chạy nhảy mà mỉm cười, trong vô thức, khóe miệng của hắn cũng vẽ nên một nụ cười.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi sách trong tay rơi xuống mặt đất, Lưu Lăng mới tỉnh lại.
Mới ngủ tỉnh, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, mơ hồ nhìn thấy có người đứng cách đó không xa. Người nọ đi tới nhặt cuốn sách đặt lên bàn, cúi đầu đứng sang một bên. Lưu Lăng cau mày, hắn biết người này là ai, ngoại trừ Triệu Đại ra thì không còn ai có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào thư phòng của hắn. Trong nha môn châu phủ chí ít có ba trăm thân binh hộ vệ, còn có Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương hai cao thủ biến thái canh giữ. Về phần Ảnh Vệ được âm thầm bố trí, gần như phủ khắp toàn bộ góc chết bảo hộ sự an toàn của Lưu Lăng. Có thể tránh thoát sự tuần tra của thân binh, lại có thể tránh thoát trạm gác ngầm của Ảnh Vệ thì chỉ có Triệu Đại, Đại Đương đầu của Ảnh Vệ này mới có thể làm được.
Ngồi thẳng người, Lưu Lăng tiếp nhận chén trà Triệu Đại đưa tới, uống một ngụm.
- Ngồi xuống đi, ta nói rồi, trước mặt ta không cần nhiều quy củ như vậy.
Triệu Đại ứng tiếng, lấy chiếc đũa sắt đảo than trong chậu lên, làm cho lửa cháy to hơn một chút.
- Vương gia, từ Thái Nguyên có tin tức truyền tới.
- Ừ, nói qua một chút đi.
Lưu Lăng uống xong một ngụm trà, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một tí. Có lẽ do ở quá gần chậu than nên sau khi tỉnh lại hắn thấy cổ họng có hơi đau.
- Trong triều đình có Lư Sâm đại nhân, Hầu Thân đại nhân, Chu Diên Công đại nhân chăm lo nên cũng không có đại sự gì, chỉ có lúc trước dư nghiệt của Âu Dương Chuyên ở Khánh Châu thừa dịp Vương gia không ở trong nước lại muốn tạo phản, nhờ Ảnh Vệ phát hiện sớm, nhắc nhở Quận Thủ Khánh Châu, Tạ Hoán Nhiên đại nhân và người thay thế Vương Tiểu Ngưu làm Quận Thừa Khánh Châu, Đỗ Nguyên, là huynh đệ trong tộc của Đỗ Nghĩa tướng quân, cũng là lão nhân trong Phủ Viễn Quân. Tạ Hoán Nhiên đại nhân cùng Đỗ Nguyên đại nhân dẫn theo hơn một ngàn quận binh bình loạn, chỉ dùng không đến ba canh giờ đã tiêu diệt hết đám phản loạn. Dư nghiệt Âu Dương Chuyên trên cơ bản tất cả đều đã đền tội, đám dân chúng cuộc sống vẫn đang tốt, không ai nguyện ý bí quá hoá liều, theo gã tạo phản chưa tới ba trăm người.
- Đợt lương thảo thứ ba từ nhà kho Khánh Châu và Tịnh Châu đã xuất phát hướng về Tấn Châu, lần này là Chiêu Tiên tướng quân tự mình dẫn binh hộ tống. Gần đây người Đảng Hạng khá kiêu ngạo, không ngừng có nhóm kỵ binh nhỏ tiến vào biên nội gây rối. Chu Diên Công đại nhân có viết một phong thư đang trên đường tới đây, nội dung trong thư hẳn là hỏi Vương gia đối với người Đảng Hạng nên cứng rắn, mạnh mẽ hay thỏa hiệp.
Lưu Lăng nhíu mày nói: - Chiêu Tiên đích thân đến? Vậy chẳng phải trong thành Thái Nguyên chỉ còn lại có một Thần Phong Doanh? Như vậy thật không tốt, bọn Lư Sâm quyết định quá khinh suất. Về phần người Đảng Hạng, ngươi nghĩ biện pháp dùng cách nhanh nhất nói với Chu Diên Công, tới một tên giết một tên, không thể yếu thế! Mặt khác, ngày mai ta phái người đi Ứng Châu, Lưu Mậu cấp cho Trung Nghĩa Hầu năm nghìn binh tấn công Từ Châu, hiện tại dưới tay gã hẳn là còn có hơn vạn nhân mã, vốn định để cho gã ở lại Ứng Châu phối hợp tác chiến với đại quân xuôi nam, hiện giờ Chiêu Tiên đi rồi đành phải để gã mang binh trở về Thái Nguyên.
Triệu Đại gật đầu nói: - Cũng không phải mấy người Lư Sâm đại nhân quyết định qua loa, Chiêu Tiên tướng quân tự mình suất lĩnh Thần Cơ Doanh hộ tống lương thảo đến Tấn Châu...là ý chỉ của Hoàng Đế Bệ Hạ.
- Bệ Hạ?
Lưu Lăng nghe được tin tức này, chân mày không khỏi lại cau chặt. Hoàng Đế Bệ Hạ mới bảy tuổi, căn bản không thể xử lý chính vụ. Ngày thường ngoại trừ vào triều nhận lễ bái ra thì cơ bản mỗi ngày đều ở trong cung đọc sách học tập. Sao bỗng nhiên lại tự mình xử lý triều chính? Hơn nữa trên phương diện quân sự, ngay cả Hiếu Đế lúc trước cũng rất ít khi nhúng tay, tiểu Lưu Lập này muốn làm gì? Muốn chứng minh mình có thể xử lý chính vụ rồi sao?
- Gần đây Bệ Hạ thường xuyên gặp ai? Hoặc là thường xuyên đến chỗ nào?
Lưu Lăng hỏi.
Trong ánh mắt Triệu Đại lóe lên một tia thần thái sùng bái Lưu Lăng.
- Hồi bẩm Vương gia, gần đây...Bệ Hạ thường xuyên đến thiên lao.
- Thiên lao? Ha ha, chả trách!
Lưu Lăng cười lạnh, Bùi Hạo này thật đúng là trung thành tận tâm. Lúc trước chính mình thật đã nhìn sai rồi, lúc mang theo y đến Ngọc Châu khai chiến với Đại Chu, Bùi Hạo vẫn là một người khúm núm, không thể tưởng được qua vài năm, xương cốt cũng đã cứng rắn lên nhiều.
- Nếu Bệ Hạ thường xuyên đi thiên lao vậy chắc không chỉ hạ chiếu để Chiêu Tiên hộ tống lương thảo đến Tấn Châu chứ.
- Vâng, Bệ Hạ mật chỉ, điều Tiết Độ Sứ Kiến Hùng Quân Lạc Phược mang ba vạn binh vào kinh. Người mang mật chỉ bị thuộc hạ hạ lệnh giữ lại, chuyện này...Vương gia không thể tiếp tục nhân từ được nữa rồi.
- Thái Hậu đâu? Nàng có biết không?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói: - Có lẽ là không biết, trong khoảng thời gian này Thái Hậu không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều tụng kinh lễ Phật, chuyện trong triều đình không hỏi tới. Bệ Hạ đến thiên lao cũng là lén trốn Thái Hậu để đi.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Nếu Thái Hậu không biết vậy hãy để cho nàng biết. Về phần Bùi Hạo...giết đi.
Đã trải qua quá nhiều chuyện lừa gạt nhau, quá nhiều âm mưu quỷ kế, tâm Lưu Lăng đã trở nên lạnh như băng. Nếu Bùi Hạo ở trong thiên lao còn muốn chỉnh chính mình, vậy thì Lưu Lăng cũng không còn lưu luyến gì nữa.
Triệu Đại gật đầu nói: - Thuộc hạ tuân mệnh.
- Mặt khác, phái người đi truyền lời cho Lạc Phược, mang theo mật chỉ của Hiếu Đế cho y nhìn, nói cho y biết mà tự quyết định. Còn nữa nói với y, Kiến Hùng Quân trấn thủ phương Bắc, có trách nhiệm gìn giữ đất đai, đối với người Đảng Hạng vượt biên, giết không tha.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Về phần Thái Hậu, ngươi giúp ta chuyển một lá thư.
- Thuộc hạ mài mực cho Vương gia.
- Không cần, nhắn miệng thôi, chỉ năm chữ.
Lưu Lăng dừng một chút: - Tự giải quyết cho tốt!

Bình Luận

0 Thảo luận