Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 607: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
LÀ HẮN
Không phải Tiểu Triều.
Nhưng trong lòng Lưu Lăng lại cảm thấy đau thương vô cùng. Hắn thật sự không thể ngờ rằng, người bị treo trên cửa nam phủ Lâm Hoàng lại là người đó.
Da Luật Hùng Cơ đã chết, hiện giờ Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng chết rồi.
Đúng vậy! Người đàn ông cao to bị đánh gãy tứ chi, đánh gãy xương cốt toàn thân, tim phổi dập nát lại là Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu một đời kiêu hùng.
Vì vậy Lưu Lăng mới cảm thấy bi thương đến vậy, thậm chí còn thương cảm. Đây không phải là giả vờ giả vịt mèo khóc chuột, cũng không phải là tiếc nuối, có lẽ cũng không phải vì hai người họ là huynh đệ kết nghĩa. Có lẽ chỉ đơn giản là nỗi thương cảm đối với một kẻ mạnh có kết cục đau thương đến vậy. Không còn nghi ngờ gì khi ba người đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ là Da Luật Hùng Cơ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu và Lưu Lăng, nhưng trong một năm ngắn ngủi thì Da Luật Hùng Cơ chết và Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng đã chết.
Da Luật Hùng Cơ bị đầu độc chết, thổ huyết rất nhiều.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu bị đánh chết, gân cốt đứt gãy hết cả.
Cái chết của hai người họ đều có liên quan trực tiếp đến Lưu Lăng. Cứ coi như Da Luật Đức Quang không thêm hạc đỉnh hồng thì Da Luật Hùng Cơ trúng thuốc độc của Ngũ Xử Viện Giám Sát mật chế cũng khó lòng thoát chết. Vì thế nói, Lưu Lăng là hung thủ trực tiếp gây nên cái chết của Da Luật Hùng Cơ cũng không có gì là quá. Còn Ngôi Danh Nẵng Tiêu chết là do bị Lưu Lăng ép chết.
Y không có lương thực.
Nhìn thi thể của Ngôi Danh Nẵng Tiêu, thật ra Lưu Lăng biết tại sao y lại chết thê thảm trong phủ Lâm Hoàng, bị treo trên cổng thành như cờ Chiêu Hồn vậy.
Y không có lương thực nên buộc phải tấn công phủ Lâm Hoàng, tất cả hy vọng đều đặt vào việc trong phủ Lâm Hoàng Thượng Kinh của Liêu quốc có đủ lương thực tồn, đủ để đại quân ăn no một trận. Y buộc phải tấn công, kể cả là binh ít, kể cả là binh sĩ không có sức nhấc nổi cây thang, kể cả trọng lượng loan đao nặng đến mức nào, kể cả lưng eo khom còng đi, kể cả... Mọi người đã không còn ý chí chiến đấu nữa.
Đây đã không còn là tấn công để xâm lược nữa mà đó là tấn công để sinh tồn.
Lương thực của người Khiết Đan chắc chắn nhiều hơn trong quân của Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Nhưng người Khiết Đan lại đường đường chính chính tấn công Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Lưu Lăng có thể từ chiến trường mà nhìn ra rất nhiều thứ, vì vậy nguyên nhân cái chết của Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng dần dần được rõ ràng hơn. Người Khiết Đan để hở một lỗ hổng để người Đảng Hạng đói đến mờ mắt xông vào cổng thành. Thậm chí người Khiết Đan còn mở cổng thành để cho người của Ngôi Danh Nẵng Tiêu vào trong, sau đó bắt đầu tàn sát. Bất luận là người Khiết Đan hay người Đảng Hạng thì đều coi trận chiến này là trận tử chiến, vì vậy họ đều có chuẩn bị sẵn về tâm lý rồi.
Nhìn từ bên ngoài thì thi thể của người Đảng Hạng và người Khiết Đan cơ bản tương đương nhau nhưng đến dưới ngoài thành mới phát hiện ra, thi thể nằm trên đất gần như là binh Tây Hạ với bụng đói quắt. Mức độ mũi tên lông vũ dày đặc khiến người ta không nói nên lời, dưới tường thành dường như mọc ra cỏ cây rậm rạp, mũi tên trắng đã phủ đầy đất. Chiến đấu dưới tường thành, binh Tây Hạ đã bị vây khốn, người Khiết Đan từ trên tường thành áp chế xuống tấn công, sau đó phái kỵ binh ngăn chặn đường lui của binh Tây Hạ. Lang kỵ Khiết Đan trong thành cũng bổ nhào đến ép chết quân đội của người Đảng Hạng dưới tường thành.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu chắc chắn là xông vào trong cổng thành rồi.
Trong đầu Lưu Lăng tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Người Khiết Đan đào một cái bẫy thật lớn!
Ngôi Danh Nẵng Tiêu dùng việc cướp lương thực để khích lệ ý chí chiến đấu của binh lính, nói cho binh lính, quân Hán đã sắp đến, Hán Vương Lưu Lăng mang theo lượng lớn lương thảo để tiếp tế. Nhưng chiến sĩ Đại Hạ không muốn phụ thuộc, trong phủ Lâm Hoàng có lương thực chất đống như núi, có dê bò thành đàn, chỉ cần đánh được phủ Lâm Hoàng là có thể có được lương thực. Không được để người Hán coi thường, không được để người Khiết Đan coi thường, phải để kẻ địch biết được đao trong tay dũng sĩ Đại Hạ vẫn sắc bén, vẫn có thể giết người!
Trước trận chiến y đã động viên binh sĩ trong thời gian rất dài, sau đó suất lĩnh đội quân xông lên trước.
Binh Tây Hạ bụng đói cồn cào đi theo sau Hoàng đế bệ hạ, 'bóc lột' chút sức lực và thể lực cuối cùng của mình. Lúc họ xông về phía trước có lẽ nhìn thấy tường thành phủ Lâm Hoàng giống như chiếc bánh nướng lớn nóng hổi, hoặc giống chiếc đùi dê chảy mỡ vàng ươm chăng? Đây không phải là truyện cười, nếu như phải thì cũng là truyện cười thật tàn nhẫn. Lần đầu tiên binh Tây Hạ chỉ vì ăn một bữa cơm mà đi chiến đấu sinh tử như vậy.
Họ đi theo sau chiến mã của Hoàng đế bệ hạ, lấy hết sức trầm mặc chạy về phía trước. Bọn họ không phải là không muốn hò hét để phô trương thanh thế hay cổ vũ khích lệ mà là họ thật sự không còn sức để hò hét nữa. Tinh giáp Tây Hạ, đội quân xung phong của bọn họ không còn nghiêm chỉnh, tản mạn giống như nạn dân. Đúng vậy! Hiện giờ họ như một nhóm nạn dân, những người vốn từng có hoài bão ý chí giờ phải rời quê hương mà đi.
Bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, chật vật chạy về phía trước.
May mắn, ý chí chiến đấu của người Khiết Đan dường như cũng không tràn đầy!
Binh Tây Hạ chợt phát hiện, kẻ thù cũng không mạnh như trong tưởng tượng của họ. Thoạt nhìn thì nghiêm chỉnh, không ngờ quân trận của người Khiết Đan lại bị một vạn kỵ binh mà quốc chủ dẫn theo đánh ra một lỗ hổng. Đám người Khiết Đan kia dường như cũng giống bọn họ, hoàn toàn không còn sức nhấc nổi đao giết người nữa rồi. Sau khi hai bên xông trận, thoạt nhìn trận hình phòng ngự kiên cố không thể phá vỡ nhưng không ngờ lại nhanh bị tan rã vậy.
Thiết kỵ mà bệ hạ suất lĩnh đã xông vào trận hình của kẻ địch và đã giết đến dưới cổng thành rồi.
Đám binh sĩ hoan hô dường như thân thể khôi phục lại được sức lực.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu mang theo một vạn kỵ binh còn sống, lao vào phương trận người Khiết Đan tổ hợp thành như nước thủy triều. Lang kỵ Khiết Đan được xưng là "Bình nguyên dã chiến bách chiến bách thắng" lại bị đội quân mệt mỏi rã rời đánh tan. Kỵ binh hai bên hỗn loạn lao vào nhau, rất nhanh, người Khiết Đan đã bắt đầu lui quân.
Trận chém giết chưa đến nửa canh giờ thì người Khiết Đan bắt đầu tháo chạy.
Đại đội kỵ binh Khiết Đan bắt đầu quay đầu ngựa lại chạy về phía cổng thành. Vừa chạy vừa hô hào điên cuồng cho quân giữ thành trên tường thành mở cổng thành ra. Nhưng binh sĩ Khiết Đan trên tường thành lại dùng mũi tên lông vũ đuổi bắn bại binh bên mình, dường như không định tha cho bại binh kia được vào thành.
Người Khiết Đan có nội chiến.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhạy bén bắt được cái gì đó.
- Dính lên đi! Dính lên đi!
Y lớn tiếng la lên, dốc hết sức lực.
Nếu như người Khiết Đan thật sự có nội chiến thì trận quyết chiến hôm nay nói không chừng có thể đánh thắng. Cứ coi như không đánh được phủ Lâm Hoàng, lấy được chiến mã của người Khiết Đan thì cũng đủ ăn no một bữa rồi. Không thể đợi thêm được nữa, số may của mình đã đưa đại quân đến bờ vực này, nếu không phải mình vẫn còn ý niệm có thể tấn công Thượng Kinh Liêu quốc tiêu diệt Liêu quốc thì lúc đầu khi lương thực cạn kiệt mình nên lui binh rồi. Lúc đó, mặc dù lương thảo cũng không đủ dùng nhưng binh sĩ vừa đi vừa giết ngựa ăn, quay về thành Thiên Nga chắc không thành vấn đề.
Nhưng, cũng bởi vì người Khiết Đan nội chiến nên mình nghĩ rằng có thể mượn cơ hội một trận chiến là đánh xong toàn bộ. Đại quân của Thiết Thác đại loạn, người Khiết Đan tự giết người mình, giết và bị thương hơn vạn người. Mà Da Luật Sở Tài lúc đó vẫn ở ngoài thành nhìn chăm chú vào phủ Lâm Hoàng. Ngôi Danh Nẵng Tiêu không cho rằng Da Luật Sở Tài vẫn nhẫn nhịn mà không động đậy gì. Chỉ cần người Khiết Đan loạn lên thì chiến thắng của Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng coi như được bảy phần rồi.
Chỉ có điều y không hề nghĩ tới, Da Luật Sở Tài bị trọng thương lại biến thành tên ngốc, không ngờ y còn dám vào thành thỉnh tội lần hai.
Điều này lại tăng nhanh việc nội loạn Khiết Đan chấm dứt. Ngôi Danh Nẵng Tiêu biết mình không còn nhiều cơ hội nữa rồi. Y lập tức dẫn quân tấn công mạnh về phủ Lâm Hoàng. Nhưng đáng tiếc, quân quyền lúc này của người Khiết Đan đã bị đám người Thiết Mộc Cầu Ca nắm giữ trong tay. Bốn người bảo vệ phủ Lâm Hoàng như thùng sắt, binh Tây Hạ tấn công mạnh mẽ ba lần nhưng vẫn không thể mở ra hướng nào trong phòng ngự bên ngoài.
Lần quyết chiến này là quyết chiến có phần bất đắc dĩ. Ngôi Danh Nẵng Tiêu đã có ý định trước là nhất định phải thắng, sau đó thừa dịp sĩ khí binh lính tăng lên, thừa dịp lúc người Khiết Đan thu phòng ngự lại thì lập tức lui quân. Giữ những người già yếu bệnh tật ở hậu đội, kể cả chỉ có thể dẫn mấy nghìn người giết về thì cũng coi như thắng lợi rồi.
Thật ra Ngôi Danh Nẵng Tiêu đã hiểu được, đường vận chuyển lương thực bị chặn đứt là do người Hán giở trò. Ngay từ đầu mình đã nằm trong kế hoạch của Lưu Lăng.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu trước khi xông trận đã không có dã tâm diệt Liêu, chỉ muốn dựa vào thắng lợi này để làm tê liệt người Khiết Đan, sau đó cố gắng đưa những người Đảng Hạng kia về nhà.
Người Khiết Đan đã đánh nhau rồi.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu vung đao chém chết một gã kỵ binh Khiết Đan đang xông lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên thấy bại binh Khiết Đan vây ngoài lại đang dùng cung tên tấn công lên quân giữ thành trên tường thành. Ít nhất có ba nghìn lang kỵ Khiết Đan tháo chạy về dưới tường thành, đang dùng mũi tên bắn về phía đồng bào của mình. Còn những quân giữ thành trên tường thành phát động công kích trước thì giờ lại bị lượng mũi tên dày đặc kia áp chế lại.
- Mở cổng!
- Mau mở cổng ra!
Lang kỵ Khiết Đan nhiều không kể xiết đứng tập trung ở dưới cổng thành, lớn tiếng hô để người trong thành mở cổng cho bọn họ vào.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu vui mừng phát hiện ra thắng lợi dường như rơi từ trên trời xuống.
Người Khiết Đan đã mở cổng thành nhưng không phải để cho lang kỵ ở bên ngoài vào mà là để cho hàng nghìn tinh kỵ Khiết Đan giết từ trong ra, đuổi hết đám bại binh kia quay về. Phía sau bại binh là binh Tây Hạ nhìn thấy hy vọng thắng lợi. Đội đốc chiến của người Khiết Đan đâu phải là đang đuổi bại binh mà rõ ràng là mở cổng thành đợi binh Tây Hạ vào thành. Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉ mã giáo về phía trước, dùng sức hét lớn:
- Giết vào trong, cướp lương thực!
- Giết vào trong, cướp lương thực!
- Cướp lương thực!
Binh Tây Hạ đã đến bước đường cùng nhìn thấy hy vọng sinh tồn nên dấy lên sức lực còn lại cuối cùng trong người. Họ vung loan đao, điên cuồng xông về phía cổng thành. Lang kỵ Khiết Đan vốn đã loạn thì đâu có thể ngăn cản được mười mấy vạn binh Tây Hạ vì ăn một bữa đến mức liều mạng kia. Đội đốc chiến ở cổng thành rất nhanh đã bị bại binh đuổi vào trong thành, họ vẫn không kịp đóng cổng thành lại thì bại binh từ phía sau đã lao vào trong như nước chảy rồi.
Đi sát phía sau bại quân Khiết Đan là người Đảng Hạng.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉ huy kỵ binh cuối cùng nỗ lực xông về phía cổng thành, muốn thuận thế lấy được phủ Lâm Hoàng thì nhất định phải đứng vững được trong cổng thành đã. Hơn một vạn kỵ binh bên cạnh y là kỵ binh dũng mãnh nhất có thực lực nhất trong đại quân Đảng Hạng. Chiến mã trong toàn quân đều giết sạch rồi, hơn một vạn kỵ binh này vẫn giữ lại được chiến mã.
Tướng quân kỵ binh Thiết Lão Lang lớn tiếng hô với Ngôi Danh Nẵng Tiêu: - Bệ hạ xin hãy quay về! Thần sẽ suất quân vào thành, bệ hạ không thể mạo hiểm được!
Tiếng hô của hắn cách rất xa vẫn có thể truyền đến tai của Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Y cảm kích nhìn Thiết Lão Lang trung thành hết mực với mình, sau đó chậm rãi lắc đầu. Y biết Thiết Lão Lang có năng lực, hơn nữa dũng mãnh hơn người, Nhưng hiện giờ, với uy vọng của Thiết Lão Lang thì không thể khống chế được đám binh sĩ đã hỗn loạn kia. Vào thành nhất định phải có một người có năng lực để trấn áp loạn binh. Thiết Lão Lang có thể trấn áp được đám người trong doanh kỵ binh, còn đám loạn binh phía sau một khi vào thành thì sẽ xông phá trận địa của doanh kỵ binh ngay.
Trong thành ít nhất còn có mấy vạn quân tinh nhuệ của người Khiết Đan. Nếu như hỗn loạn xông vào thì không mất bao lâu sẽ có thể bị người Khiết Đan áp chế hai mặt chặn chết trong thành. Vì vậy, Ngôi Danh Nẵng Tiêu quyết định mình xông vào thành để ổn định cục diện, trước tiên là khống chế khu vực, sau đó sẽ tấn công kho lương thực.
Thiết Lão Lang thấy Ngôi Danh Nẵng Tiêu tự mình mang theo thị vệ xông vào thành nên hắn lập tức đánh ngựa đuổi theo.
Nhưng chính trong lúc đó, nghịch cảnh đã xảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận