Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 458: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG THỂ TRỐN ĐI
Lưu Lăng nghiêng dựa vào trên giường vẻ mặt đau khổ đem chén thuốc uống vào, sau đó hỏi Mẫn Tuệ nói: - Có biện pháp nào khiến thuốc trở nên không đắng như vậy?
Mẫn Tuệ ngẫm nghĩ một chút nói: - Biện pháp là có đấy, nhưng hiện giờ trong thành Triệu Châu không có điều kiện, có thể gọp đủ những dược liệu này đã là không dễ. Vương gia rong ruổi thiên quân vạn mã đều chưa từng sợ hãi, chẳng lẽ còn sợ chén thuốc trị thương này sao?
Bị phụ nữ khinh thường là một chuyện rất khó chịu, nếu là bị phụ nữ của mình khinh thường vậy càng khó chịu. Tuy rằng Mẫn Tuệ trong lời nói tuyệt đối là không có ý khinh thường Lưu Lăng, nhưng bị Mẫn Tuệ nói như vậy Lưu Lăng vẫn có chút đỏ mặt. Nói thật, Lưu Lăng ở kiếp trước chính là như vậy, cái gì cũng không sợ, không sợ rắn không sợ con chuột không sợ xem chuyện ma quỷ, duy chỉ sợ uống thuốc chích thuốc. Tuy nhiên, may là thuốc trước kia hắn dùng bên ngoài được bao lấy một lớp da đấy, một đống thuốc viên con nhộng này nọ thì chỉ cần một ly nước là uống xuống hết. Nhưng chén thuốc này, thật sự là có chút khó nuốt xuống đấy.
- Ta không phải là sợ, là.. Nàng không biết là, nàng là một thầy thuốc, là truyền nhân của thần y Ngô Bổn, chẳng những phải nắm giữ kỹ xảo và y thuật cứu người, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đem hương vị chén thuốc cải thiện một chút chứ? Đều nói tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, là người đại từ đại bi, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn người bệnh bởi vì thuốc cực đắng khó nuốt mà thờ ơ sao? Bất kể làm chuyện gì đều phải theo đuổi hoàn mỹ, nếu có thể chế biến ra thuốc trị bệnh cứu người thì phải nghĩ đến phương pháp xử lý cải tiến phương thuốc, đây là một loại thái độ. Thái độ quyết định hết thảy, chẳng lẽ những lời này nàng chưa nghe nói qua sao?
Hắn không đợi Mẫn Tuệ nói chuyện liền nói tiếp: - Được rồi, vi phu khoan hồng độ lượng không so đo rồi. Nhưng Tuệ Nhi nàng phải nhớ kỹ đó, thái độ quyết định hết thảy, ừ... Thái độ!
Mẫn Tuệ há miệng thở dốc, bất đắc dĩ thở dài nói: - Vương gia nói có lý, lần sau nô tì nấu thuốc thành ngọt.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Nàng xem, suy nghĩ của nàng chính là đơn thuần đơn giản như vậy một chút ý nghĩ mới mẽ cũng không có, chẳng lẽ không đắng cũng chỉ có một hương vị ngọt này sao? Phải có tinh thần đổi mới mới được, nàng có thể biến thuốc thành vị chua, mặn, ngọt, cũng có thể đổi mới một ít, làm thành mùi vị hoa quả...
- Nếu không lần sau nô tì nấu thuốc thành vị thịt nướng?
Mẫn Tuệ nháy mắt rất nghiêm túc nói.
Lưu Lăng ánh mắt sáng ngời, cao hứng nói: - Thật sự là một cô nương thông minh, thật là tốt đấy, nghe ta dạy bảo một phen ngay lập tức biết suy một ra ba rồi. Trẻ con là dễ dạy, không tệ không tệ. Đúng rồi... Thật có thể làm thành vị thịt nướng sao?
Mẫn Tuệ nói: - Không thể.
Lưu Lăng giả bộ cả giận nói: - Nàng sao có thể tùy tiện nói giỡn như vậy?
Mẫn Tuệ xảo quyệt cười cười nói:
- Chẳng lẽ chỉ có vương gia được nói giỡn? Thuốc vị thịt nướng Tuệ Nhi làm không ra, vị hoa quả thì càng làm không ra được.
Nói xong, Mẫn Tuệ lắc lắc mái đầu tóc dài xinh đẹp kia, bưng chén thuốc xoay người đi khỏi. Trong phòng phiêu đãng hương vị thuốc Đông y, trong đó còn bám mùi thơm cơ thể của cô gái nhỏ lúc rời đi. Lưu Lăng nhìn Mẫn Tuệ lúc rời khỏi cái mông hơi đong đưa càng thêm mượt mà, nói: - Thái độ! Nàng đây là thái độ gì... Xem ra là sau khi trải qua mưa móc tưới nhuần, phụ nữ mới thật sự xinh đẹp đến hoàn mỹ.
Mẫn Tuệ mặc dù không có hoàn toàn nghe rõ câu nói kia của Lưu Lăng, nhưng vẫn có thể đoán được hàm nghĩa trong đó. Nàng ngượng ngùng ngoái đầu lại liếc mắt Lưu Lăng một cái, cái kiểu ngoái đầu nhìn đầy quyến rũ khiến Lưu Lăng trong lòng vừa động.
Sau khi uống thuốc xong, Lưu Lăng gọi Triệu Đại và Lưu Mậu và Chu Tam Thất vào phòng ngủ của mình, ngay từ đầu việc Lưu Lăng bị thương cũng không có nói cho Chu Tam Thất biết, dù sao chuyện này người biết càng ít càng tốt. Lưu Lăng sắp xếp như vậy cũng không phải lo lắng Chu Tam Thất giữ không được bí mật, mặc dù Chu Tam Thất còn không phải thật tâm dựa vào mình, nhưng hiện giờ tất cả đều bị vây ở trong thành Triệu Châu, Chu Tam Thất cho dù là vì bản thân suy xét cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Tình huống lúc đó khiến Lưu Lăng không thể không cẩn thận một chút, sau khi Lưu Lăng tỉnh lại xác định mình không có gì trở ngại hắn đã đem việc bị thương nói cho Chu Tam Thất.
Triệu Đại giúp đỡ Lưu Lăng ngồi thư thái một ít, sau khi Mẫn Tuệ đi rồi, vẻ mặt thả lỏng trên mặt hắn mới dần dần biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một loại ngưng trọng cực nhỏ hiện ra trên mặt hắn.
- Tính tính toán toán thời gian, viện quân hẳn là đã sắp chạy tới.
Lưu Lăng nói với ba người.
Triệu Đại gật đầu nói: - Hẳn là không sai biệt lắm, chỉ có điều hiện tại bị nhốt ở trong thành, nhân sự trong viện cũng không có mấy người rồi, tin tức truyền không ra cũng truyền không vào, không thể xác định viện quân hiện giờ tới chỗ nào rồi. Tuy nhiên dựa theo tính toán, hẳn là rất nhanh đã đến Hình Châu? Tây lộ quân hẳn là do tướng quân Mậu Nguyên chỉ huy, lấy tính tình tướng quân Mậu Nguyên nếu là biết Vương gia bị vây ở chỗ này, chỉ sợ sẽ đêm tối kiêm trình tới rồi.
Lưu Mậu nói: - Viện quân đã tới thì tốt rồi, cục diện bị động bị đánh cuối cùng vượt qua rồi. Lũ sói con Khiết Đan này, cũng nên cho bọn chúng mở mang kiến thức một chút sự lợi hại của sư tử Đại Hán ta. Chỉ cần viện quân đến, người Khiết Đan chỉ có khóc!
Nhưng Lưu Lăng không có cái loại vui sướng như trên mặt của Lưu Mậu, hắn thở dài nói: - Hổ Đình Hầu, kỳ thật, cái ngày khó nhất mới vừa bắt đầu.
Triệu Đại nghe Lưu Lăng nói như vậy ngơ ngác một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút lập tức hiểu ra, sắc mặt của hắn cũng trở nên ngưng trọng lên. Mọi người trong phòng không phải ngu ngốc, Lưu Mậu cũng vậy, Chu Tam Thất cũng vậy, ngay cả trong lòng thoáng không bằng Triệu Đại, nhưng hai người có thể có thành tựu của ngày hôm nay đủ để thuyết minh, lòng của bọn hắn suy nghĩ kỳ thật đều hết sức nhẵn nhụi mà sắc bén. Lưu Lăng hơi chút nhắc nhở, Chu Tam Thất và Lưu Mậu hai người cũng đều phản ứng lại đây.
- Vương gia nói là? Ly Yêu Na Nhan trước khi rút quân, sẽ tấn công mạnh Triệu Châu?
Lưu Mậu hỏi.
Chu Tam Thất ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu đại quân Vương gia xuống tới, Ly Yêu Na Nhan lại bị Vương gia gia bắn một mũi tên, hắn không có lý do gì tái công Triệu Châu mà làm chậm trễ thời gian rút quân. Hắn hao phí thời gian thêm một ngày, nguy cơ toàn quân hắn bị diệt lại càng lớn. Nếu biết rõ đây là việc mất nhiều hơn được, Ly Yêu Na Nhan có lý do gì làm như vậy?
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Ly Yêu Na Nhan lý do là có, hơn nữa một cái là đủ rồi.
Hắn chỉ chỉ mình nói: - Bởi vì ta ở trong thành.
Chu Tam Thất nhíu mày, lập tức hiểu được: - Vương gia nói là, người Khiết Đan lần này nam chinh hưng sư động chúng như vậy mà vô công lui về, Ly Yêu Na Nhan sợ Da Luật Hùng Cơ trách cứ xử phạt, tính toán lần này sẽ liều lĩnh một phen? Người này tuy rằng mạt tướng chưa có tiếp xúc qua, nhưng xem hắn dụng binh hết sức cẩn thận, tại sao lại bốc lên phiêu lưu lớn như vậy? Nếu là không cẩn thận Triệu Châu công không được đến hắn lại bị chúng ta níu chặt, và đại quân Vương gia vừa đến, hắn liền chỉ có một con đường chết thôi.
Lưu Lăng nói: - Người cẩn thận nếu suy nghĩ nóng lên sẽ dễ điên lên lắm, thật sự ngay cả kẻ điên còn đáng sợ hơn.
- Người này cẩn thận vả lại tự phụ, sẽ không cam lòng chật vật như vậy lui về U Châu. Hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất sỉ nhục. Năm đó khi hắn vẫn còn là một thủ lĩnh quân phòng giữ của một huyện thành nho nhỏ, liền dám chống đối lang tướng Định Châu. Bởi vậy có thể thấy được người này trong khung là người rất kiêu ngạo, càng là người kiêu ngạo càng không dễ dàng nhận thất bại, nhất là khi thắng lợi đã gần trong gang tấc, càng khó buông tha ra. Hắn cần mang theo thắng quả trở về, mà hiện giờ viện quân ta đã đến, hắn có thể lấy được ưu đãi dường như chỉ có một, hơn nữa trong mắt hắn, ở trong mắt Da Luật Cực, ở trong mắt Da Luật Hùng Cơ, chỗ tốt này so ra vượt hơn nửa giang sơn Trung Nguyên.
Triệu Đại lắc đầu nói: - Vương gia khiêm tốn rồi, ở trong mắt Da Luật Hùng Cơ, Vương gia hiện giờ là cả giang sơn Trung Nguyên.
Lưu Lăng không khiêm tốn cái gì, hắn ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng muốn hạ quyết tâm đánh cuộc một lần đấy.
Chu Tam Thất trầm mặc một hồi nói: - Mạt tướng cũng sẽ đánh cuộc một lần.
Lưu Mậu cười khổ nói: - Nói như vậy, cho dù thuộc hạ là người bảo thủ, chỉ sợ cũng sẽ không kìm nổi phải đánh cuộc một lần thôi.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Cho nên, nhất định phải sớm làm chuẩn bị.
Chu Tam Thất nói:
- Đám binh sĩ thủ thành không thể phân thành bốn nhóm thay phiên thủ thành, mà là hai nhóm, một nửa thủ thành, một nửa ngay tại dưới tường thành nghỉ ngơi, không thể tháo giáp, không thể buông thả.
Triệu Đại bổ sung: - Cũng phải cổ vũ một chút dân chúng trong thành, lúc này đây nếu Ly Yêu Na Nhan thật sự muốn liều lĩnh mà nói, thế công tất nhiên mãnh liệt đến cực điểm. Nếu người Khiết Đan toàn lực tiến công, binh lính chúng ta mang theo gần như đều bị tổn thương, trên phương diện phòng thủ nhất định sẽ như trứng chọi đá, đám dân chúng tuy rằng sức chiến đấu có hạn, nhưng hiện tại đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, chỉ sợ nếu chẳng may thành phá sau đó người Khiết Đan tất nhiên tàn sát hàng loạt dân trong thành, đám dân chúng cũng không có thể không đếm xỉa đến rồi.
Lưu Lăng thở dài nói:
- Không phải vạn bất đắc dĩ, chung quy vẫn là không nên liên lụy dân chúng vào chiến cuộc. Quân nhân, có trách nhiệm gìn giữ đất đai, kêu đám dân chúng gia nhập chiến đấu, thật là chuyện rất bất đắc dĩ.
Chu Tam Thất nói: - Vương gia, quân nhân có trách nhiệm gìn giữ đất đai, dân chúng... cũng có trách nhiệm. Dưới cái tổ lật nhào, làm gì còn quả trứng nào lành lặn? Cho dù là bọn họ không suy xét cái gì dân tộc đại nghĩa, vì an nguy của mình hẳn là bọn họ cũng nên cầm lấy vũ khí.
Lưu Lăng gật gật đầu, hỏi Triệu Đại nói: - Hỏa dược mang theo trong quân vẫn chưa có đụng tới, hiện tại cũng không thể cất giấu nữa rồi. Số lượng không nhiều lắm, không phải lúc vạn bất đắc dĩ vẫn không thể sử dụng. Mặt khác, đêm nay khiến cho bọn lính suốt đêm đắp lũy trên tường thành, đem tường thành phân cách ra. Mũi tên lông vũ tồn kho cũng không phải giữ lại, có thể bắn ra bao nhiêu thì bắn ra bấy nhiêu.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói: - Từ tối nay bắt đầu, ba người các ngươi nhất định phải có một người ở trên tường thành thay phiên công việc canh gác.
- Thuộc hạ hiểu được!
Ba người gật đầu nói.
- Nếu viện quân thật sự tới Hình Châu rồi, chỉ sợ Ly Yêu Na Nhan rất nhanh sẽ phát động thế công. Từ Hình Châu đuổi tới Triệu Châu, kỵ binh không tiếc mã lực đêm tối kiêm trình chỉ cần hai ngày một đêm. Tây lộ quân Hán ta nhiều kỵ binh, hai ngày một đêm có thể đuổi tới điều này không thể nghi ngờ. Từ điểm này suy đoán, Ly Yêu Na Nhan bắt đầu phát động tiến công, chúng ta chỉ cần kiên trì hai ngày, người Khiết Đan tất lui. Chỉ có điều hiện giờ bọn lính tổn thương bệnh hoạn nhiều quá, sức chiến đấu không bằng người Khiết Đan, binh lính còn đủ chiến lực không quá bảy ngàn người, trong đó còn bao gồm Tu La doanh kỵ binh hạng nặng. Kỵ binh hạng nặng lên thành phòng ngự, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, kiên trì hai ngày... Tuy rằng thời gian cũng không phải rất dài, nhưng là rất khó.
Triệu Đại phân tích nói.
Lưu Lăng biết Triệu Đại nói không sai, hắn ngẫm nghĩ một chút nói: - Tu La doanh tạm thời trước mắt không cần lên thành phòng ngự, kêu bọn họ cũng ở dưới thành chuẩn bị.
Bốn người đem việc bố trí phòng thủ cẩn thận chắt lọc một lần, sau khi xác định đã không có chỗ thiếu sót đã đến gần tối. Chu Tam Thất hôm nay luân phiên công việc trực ban, hắn đứng lên xin được cáo lui trước đi đến trên tường thành bố trí phòng ngự. Lưu Mậu quen thuộc Triệu Châu, hiện ở thời khắc mấu chốt này hắn cũng lo lắng, đi theo Chu Tam Thất cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại có Lưu Lăng và Triệu Đại hai người, Triệu Đại ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Lưu Lăng nhìn vẻ mặt Triệu Đại biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng hắn không thể lựa chọn như vậy.
- Ta sẽ không ẩn núp đi.
Lưu Lăng lắc lắc đầu nói: - Không cần nói nữa.
Triệu Đại thở dài: - Vương gia biết rõ, mục tiêu của Ly Yêu Na Nhan chỉ có một, là Vương gia ngài đó. thành Triệu Châu tuy rằng không lớn, nhưng giấu một người nếu muốn tìm đến cũng là rất khó. Vương gia nếu là ẩn giấu, mặc dù Triệu Châu thủ không được, Ly Yêu Na Nhan tìm không thấy Vương gia cũng không dám ở lâu, đây là biện pháp ổn thỏa nhất, kính xin Vương gia hãy suy nghĩ lại một chút.
Lưu Lăng vẫn như cũ lắc đầu, hắn hỏi Triệu Đại: - Ngươi nói, Chu Tam Thất và Lưu Mậu sau khi lên tường thành chuyện thứ nhất sẽ làm cái gì?
Triệu Đại không cần suy nghĩ hồi đáp: - Ủng hộ sĩ khí, kêu gọi bọn lính liều chết một trận chiến.
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi: - Vậy nếu bọn lính biết ta trốn đi, sẽ có phản ứng gì?

Bình Luận

0 Thảo luận