ĐẠI TANG ĐẠI HỈ
Triệu Đại xuống thuyền dưới sự bảo vệ của đội Đề Kỵ thúc khoái mã quay về Tấn Châu giải quyết hậu sự. Lưu Lăng phải ngồi thuyền đến Hoạt Châu, sau đó tiếp tục quay về. Sở dĩ hắn không đi cùng Triệu Đại về là vì hắn còn phải bố trí sắp xếp chuyện của Hoạt Châu. Ít ngày nữa là đội quân từ phía nam về của Trần Viễn Sơn, Mậu Nguyên, Hoa Linh và Triệu Nhị suất lĩnh sẽ đến Hoạt Châu. Năm tới cũng phải sắp xếp với thế tấn công của Khai Phong, chuyện của Tấn Châu quả thật quá cấp bách nhưng mấy chục vạn đại quân nếu như không bố trí tốt thì trong lòng Lưu Lăng cũng cảm thấy không yên.
Vốn định quan sát kỹ xưởng đóng tàu ở Hoạt Châu nhưng rõ ràng là thời gian không cho phép. Từ Hoạt Châu xuống thuyền, nếu như thúc khoái mã đi nhanh thì cũng chậm hơn Triệu Đại một, hai ngày. Quốc tang là chuyện đại sự, nếu như Lưu Lăng không về nhanh thì cứ coi như lão Tể Tướng Lư Sâm lĩnh hàm triều thần thì cũng không dám tự mình làm chủ.
Trong triều đình đều bàn luận rất nhiều về cái chết của Thái Hậu và tiểu Hoàng đế Lưu Lập nhưng mọi người đều biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Hôm đó Vũ Lâm Vệ được điều động bất thường, bao vây rất nhiều phủ đệ của triều thần, sau đó binh mã của đại doanh cảnh vệ Tấn Châu đột ngột giết vào trong thành Tấn Châu rồi cứu các đại thần ra. Tiếp đó các quan viên của Viện Giám Sát đều tiến vào hoàng cung. Các đại thần không phải là những kẻ ngốc, họ đều đoán ra trời đất có lẽ đã thay đổi rồi.
Theo đó liền có tin tức chính xác truyền ra ngoài, hóa ra tiểu Hoàng đế Lưu Lập bị bại tướng của Đại Chu là Bùi Chiến giật dây, phái người phục kích ở vùng Hà Đạo Xuyên với ý đồ giết chết Hán Vương, sau đó trong cung phái ra Vũ Lâm Vệ bao vây phủ Hán Vương với ý đồ chém hết thân thích gia quyến của Hán Vương. Cũng may là việc Vũ Lâm Vệ được điều động bất thường dẫn đến sự chú ý của doanh cảnh vệ, họ kịp thời chạy đến mới có thể cứu được người trong phủ Hán Vương. Kể cả như vậy thì những hộ vệ và gia tướng của phủ Hán Vương đều bị tổn thất nghiêm trọng. Nhưng cũng may là Hán Vương ở vùng Hà Đạo Xuyên hữu kinh vô hiểm, dưới nguy cơ trùng trùng, được sự bảo vệ hết mình của đám hộ vệ mà giết ra.
Người của Viện Giám Sát lập tức vào cung khống chế cục diện nhưng sau khi thấy chuyện bị bại lộ thì Thái hậu và tiểu Hoàng đế có ý đồ dùng bại tướng của Đại Chu là Bùi Chiến làm kẻ chết thay cho mình. Nhưng thật không ngờ Bùi Chiến lại là kẻ cao thủ tuyệt thế, sau khi giết liền trên trăm cận vệ cung vua cuối cùng giết chết Thái hậu và tiểu Hoàng đế. Tướng quân Lang Thanh của Vũ Lâm Vệ quyết chiến một trận sống chết với Bùi Chiến, đồng quy vu tận. Lúc người của Viện Giám Sát và người của Vũ Lâm Vệ vào hoàng cung thì Thái hậu và Hoàng Đế bệ hạ đã quy thiên rồi.
Tin này giống như thuốc nổ của quân Hán vậy, vừa nổ là dấy lên làn sóng to gió lớn. Tất cả mọi người đều chấn động với hành động của Thái hậu và Hoàng đế và càng sợ hãi đối với sự hung bạo của Bùi Chiến. Một kẻ như vậy sao có thể trà trộn vào hoàng cung được? Và sao hắn có thể tiếp cận được Hoàng Đế bệ hạ?
Có người phỏng đoán, nói không chừng Bùi Chiến chính là Thái hậu bí mật gọi vào hoàng cung cũng nên. Mặc dù Hán Vương không có hành động soán quyền đoạt vị, thậm chí mọi người đều không nhìn ra dã tâm Hán Vương khao khát có được ngai vàng kia. Nhưng dù sao trong Đại Hán hiện giờ Hán Vương cũng có chút quá cường thế, dân chúng chỉ biết có Hán Vương mà không biết có Hoàng đế. Tiểu Hoàng đế mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có chủ kiến. Có lẽ chính vì tuổi nhỏ, cộng với việc bị kẻ ác giật dây, tính háo thắng và lòng tự trọng tác oai tác quái nên mới có hành động ngu ngốc đến vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, tranh đấu giữa hoàng tộc luôn khiến người ta hoảng sợ bất an. Bất luận là ai thắng ai thua thì đều làm lung lay đến cơ nghiệp của Đại Hán. Hơn nữa có thể thấy rằng, nếu như lần này Thái hậu và Bệ hạ giết chết được Hán Vương thì chỉ e giang sơn Hán quốc lập tức bấp bênh. Hiện giờ thoạt nhìn thì thấy Đại Hán hùng mạnh, là cường quốc có địa vị số một Trung Nguyên nhưng đây hoàn toàn là dựa vào Hán Vương võ công tái thế. Đại Hán chinh chiến liên miên, quốc khố có thể miễn cưỡng duy trì được, hơn nữa phía bắc, phía nam, phía tây đều có cường địch, Đại Hán nếu không có Hán Vương thì có sụp đổ không?
Thậm chí có người còn nghĩ, Hoàng đế chết thì đã chết rồi, dù sao Hoàng đế chết cũng không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu như Hán Vương chết thì Đại Hán thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Tất nhiên, cũng có người nghĩ, đây liệu có phải là kết cục mà Hán Vương bày ra không?
Nhưng câu hỏi này là viển vông thôi, vì mọi người đều không tìm được lý do Hán Vương muốn diệt trừ Thái hậu. Hán Vương vừa mới đại thắng ở phía bắc, cũng đúng là lúc đưa quân xuống phía nam tấn công Đường quốc, hắn sao có thể tự làm loạn đường lui trong lúc quan trọng này? Mấy chục vạn đại quân xuống phía nam, Hán Vương tuyệt đối sẽ không làm những việc không khôn ngoan như vậy.
Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là rất gấp gáp, hoàn toàn không phù hợp với tính tình 'mưu trước làm sau' của Hán Vương. Hơn nữa, Hán Vương coi trọng người nhà như vậy thì làm sao có thể lấy người nhà của mình ra để đặt cược được? Điều này cũng không phù hợp với tính tình của Hán Vương, vì vậy mọi người đều muốn tin vào chân tướng sự việc giống như tin đồn.
Lời đồn tất nhiên là do Viện Giám Sát cố tình truyền ra, chuyện như này không có ai làm chuyên nghiệp hơn Viện Giám Sát cả. Hơn nữa chuyện mà được truyền ra căn bản đều là sự thật. Ngoài việc Hán Vương bị tập kích ở Hà Đạo Xuyên thì phủ Hán Vương tổn thất vô cùng thê thảm. Nếu không phải trước đó Lưu Lăng vội điều Tiên Phong Doanh của Quý Thừa Vân ngày đêm gấp rút trở về thì chỉ e phủ Hán Vương thật sự đã bị Bùi Chiến và binh sĩ của tiểu Hoàng đế Lưu Lập công phá rồi.
Dù sao Lưu Lăng cũng không phải thần, hắn chỉ cảm thấy Tấn Châu có cái gì bất an nên mới ứng phó như vậy. Thực sự cầu thị mà nói, Lưu Lăng thật không ngờ tiểu Hoàng đế Lưu Lập và Thái hậu lại đi đến bước này. Viện Giám Sát đang điều tra là ai đang âm thầm giật dây Hoàng đế thì Lưu Lập và Bùi Chiến lại 'lòi đuôi' ra rồi. Nếu không phải là Lưu Lăng lệnh cho Viện Giám Sát đề phòng nghiêm ngặt trong khoảng thời gian này, thì khi Vũ Lâm Vệ của Lang Thanh ồ ạt đánh vào Viện Giám Sát chỉ e tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Từ bị động đến chủ động, sau đó nắm trong tay toàn cục, Lưu Lăng cũng không có bản lĩnh biết trước mọi việc mà là dựa vào việc hắn nắm quyền tuyệt đối với Viện Giám Sát. Dù sao Vũ Lâm Vệ của Lang Thanh cũng có quá ít người, Lục Thập Tam trong lúc bị Thái hậu triệu tập vào hoàng cung thì đã lệnh cho doanh cảnh vệ chuẩn bị sẵn sàng, một khi có biến thì lập tức vào thành.
Một bên toàn lực tấn công, một bên toàn lực phòng bị.
Mấu chốt của thành công còn quyết định bởi thực lực.
Nếu Thái hậu và tiểu Hoàng đế Lưu Lập nắm giữ thực lực mạnh hơn một chút thì kể cả Lưu Lăng có thể phá vây Hà Đạo Xuyên không bị trúng mai phục thì người nhà của hắn ở Tấn Châu cũng sẽ chết hết. Thật sự đi đến bước đó thì ngày mà Lưu Lăng quay về Tấn Châu là ngày Tấn Châu máu chảy thành sông. Thật ra bắt đầu từ lúc Thái hậu quyết định đứng ở bên Lưu Lập phát hiệu lệnh thì kết cục sớm đã định rồi. Đứng trước thực lực tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều tan vỡ hết. Điều duy nhất khác biệt, đó là quá trình.
Có tổ chức mạnh như Viện Giám Sát, có hàng vạn nhân mã của đại doanh cảnh vệ vào thành bảo vệ thì các đại thần dù có phỏng đoán, rất ít người cũng có hành động quá khích, nhưng cục diện sẽ không có gì thay đổi quá lớn.
Sau khi Lưu Lăng dừng lại ở Hoạt Châu thì dẫn theo Trần Tiểu Thụ và hàng trăm Đề Kỵ ngày đêm chạy về Tấn Châu. Bất luận thế nào thì kế hoạch bình định Trung Nguyên trong năm sau cũng không thể thay đổi. Lưu Lăng đặc biệt chỉ định đám người Trần Viễn Sơn không cần chạy về Tấn Châu tham gia quốc tang, mà lệnh cho y làm chủ tướng, Mậu Nguyên làm phó tướng, mười lăm vạn đại quân sẽ tập kết nghỉ chân ở Hoạt Châu. Mùa xuân tới ấm áp lên thì lập tức phát động tấn công với Khai Phong để làm hậu phương vững chắc cho trận nam chinh. Còn Hoa Linh và Triệu Nhị thì suất lĩnh hai mươi vạn đại quân tiếp tục xuống phía nam, nhất định phải đến Thư Châu hội hợp với Đỗ Nghĩa vào cuối tháng giêng.
Trước mùa mưa, đại quân nhất định phải xuôi xuống phía nam đánh vào Đường quốc!
Đây là kế hoạch đã định, tuyệt đối không thể thay đổi.
Mấy chục vạn đại quân, toàn quân đều buộc vải trắng, giương cờ trắng, giống như biển màu trắng, giống như một trận đại tuyết lông ngỗng, trên mặt ai nấy đều có nét bi thương. Không ngờ Hoàng đế và Thái hậu đều bị gian tế của Chu quốc sát hại, đây là đại thù tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được. Các tướng sĩ đều nắm quyền, sĩ khí như cầu vồng.
Có câu nói 'Quân đau tất thắng'. Lý Thiên Phương bi thương trong thành Khai Phong dự cảm được ngày mạt của mình. Vào ngày 'Tết quỷ', người của gã gần như bị tiêu diệt ở Ngụy Châu. Sau khi trên đường chật vật trốn về Khai Phong thì miễn cưỡng tập kết được đội quân mấy vạn người nhưng gã biết rõ rằng, hiện giờ Khai Phong đã giống như một cô thành, đã không có chi viện gì nữa. Cứ coi như tiêu hao quân Hán cũng có thể tiêu hao chính mình nhưng đến bước này thì gã còn có thể làm như thế nào? Đầu hàng? Chỉ e Lưu Lăng sẽ trực tiếp xé thư hàng của gã thành mảnh nhỏ thôi. Lý Thiên Phương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi với tên Bùi Chiến, bại thì bại rồi, hắn còn chạy tới Tấn Châu làm gì nữa. Giờ thì tốt rồi, quân Hán ai nấy đều giận nổi lửa, lửa này nếu như trút xuống Khai Phong thì chỉ e một tòa thành đang yên ổn ngay lập tức sẽ bị đốt thành đống tro tàn mà thôi.
Nhưng Lý Thiên Phương vẫn không muốn chết. Trong lúc bất đắc dĩ vẫn tự tay viết một phong thư cho Lưu Lăng, cho thấy mình không có ý định chống lại thiên uy của Hán Vương. Ngày mà quân Hán xuôi xuống phía nam thì gã sẽ suất lĩnh quan viên Khai Phong ra thành đầu hàng. Nhưng gã cũng không biết phong thư này có đến tay Hán Vương được hay không, hay lại giống như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Phong thư này thật sự không đến được tay Lưu Lăng. Bởi vì quan viên đưa thư này sợ mình sẽ bị quân Hán đang lúc tức giận lột da nên sau khi về nhà thu xếp đường lui cho gia quyến, sau khi ra khỏi Khai Phong, chưa đi được bao xa thì y liền quay đầu trốn chạy. Vì vậy mới có trận chiến Khai Phong, vì vậy mới có cái chết của Lý Thiên Phương sau đó.
Nhưng không ai có thể dự liệu được, Khai Phong lại dễ dàng bị công phá như vậy mà một quan văn gác Trịnh Châu lại cố thủ lâu đến thế, hơn nữa còn khiến quân Hán phải bỏ ra cái giá thê thảm và nghiêm trọng như vậy và như thế mới có chuyện quân Hán điên cuồng trả thù công phá Trịnh Châu. Hôm đó quân Chu thủ thành không một người may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị giết. Quận Thủ Trịnh Châu Ngô Tử Lai bị binh sĩ quân Hán kéo ra sau chiến mã, trực tiếp kéo thành một bãi thịt nát. Tất nhiên đây là nói sau này, còn sự ác liệt của chiến tranh thì không thể lường trước được, vì tàn sát và chết chóc là chủ đề chính trên chiến trường mà.
Lưu Lăng dùng tốc độ ngày đêm nhanh nhất để chạy về Tấn Châu, chưa quay về phủ Hán Vương mà trực tiếp vào nội viện hoàng cung. Lư Sâm lĩnh hàm đại thần phòng Quân cơ cùng với bá quan văn võ vốn định đi ra khỏi thành nghênh đón nhưng không ngờ Lưu Lăng lại trở về nhanh như vậy. Triệu Đại vừa mới đến Tấn Châu được hai ngày thì Lưu Lăng đã về rồi. Toàn thân bụi đất, sắc mặt tiều tụy mỏi mệt vô cùng.
Khoát tay áo, Lưu Lăng ngăn văn võ bá quan thi lễ với mình, trực tiếp thay áo trắng trong viện cung đình, sắc mặt trầm trọng đi tới đại điện đặt linh cữu.
Không có tiếng khóc thất thanh, sắc mặt trầm trọng của Lưu Lăng đã cảm hóa vô số người.
Vì lộ trình so với Lưu Lăng gần hơn nhiều nên mặc dù đưa tin hao phí một ít thời gian, nhưng Chu Diên Công chỉ đến Tấn Châu sau Lưu Lăng nửa canh giờ thôi. Mấy vị đại thần của phòng Quân Cơ đưa cho Lưu Lăng xem qua chương trình đại tang đã chuẩn bị xong. Lưu Lăng trước linh cữu gật đầu một cái, ra hiệu phát tang theo nghi thức đã định.
Ngày hôm sau, Lưu Lăng đích thân dẫn ba vạn đại quân hộ tống linh cữu về hoàng lăng Thái Nguyên.
Đại quân lướt qua, núi sông bạc trắng.
Chu Diên Công đứng ở cổng thành Tấn Châu nhìn đại quân đi xa. Y với vết thương chưa lành được Phan Kim Liên đỡ, thì thào nói vài câu.
- Thần long rời chỗ nước cạn bay lên trời...
Phan Kim Liên nghiêng đầu hỏi: - Chàng nói gì vậy?
Trên mặt Chu Diên Công vẫn còn mang nét bi thương, thấy không có người chú ý đến mình, bỗng nhiên cười nói: - Không có gì! Đợi Vương gia từ Thái Nguyên trở về, ta sẽ xin Vương gia làm chủ hôn cho ta và nàng.
Phan Kim Liên đỏ mặt lên, thẹn thùng nói: - Trong lúc đại tang mà chàng lại nói xằng nói bậy gì vậy.
Chu Diên Công cười, không nói lời thật lòng với thê tử tương lai đã liều chết cứu mình. Vì lời này thật đại nghịch bất đạo.
Y muốn nói là "Đại tang? Sao theo ta thấy, nó lại giống đại hỷ đến vậy?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận